Mẹ dẫn chị em tôi về ngoại và quyết định ly hôn. Nhìn những vết bầm trên người mẹ và tôi, cuối cùng ngoại mới thừa nhận đã sai.
Năm mẹ 24 tuổi, bà ngoại sống chết bắt mẹ lấy một người đàn ông mẹ chưa từng thấy mặt, với lý do: “Bằng tuổi mày người ta đã lấy chồng hết rồi!”.
Cha tôi qua miệng của bà mai là một trai tân, không cờ bạc, tính nết hiền lành, “cô nào lấy được là cả đời hưởng phước”. Thế nhưng, cha và gia đình nội luôn che giấu sự thật ông đã có 1 đời vợ và 1 đứa con đã mất vì đuối nước.
Trong lần tình cờ, bức ảnh treo trên vách rơi xuống, để lộ ra tấm hình cưới cũ của cha, mẹ giận vì bị lừa dối, cãi nhau to với cha và bỏ về nhà ngoại. Trái với tưởng tượng của mẹ tôi, ngoại nói: “Có như thế mà cũng làm lớn chuyện. 1 đời vợ thì sao? Nó có đánh đập gì vợ chưa mà mày bỏ chồng về đây? Thôi, tui không chứa!”. Mẹ đành bỏ qua và trở về sống với cha.
Ảnh mang tính minh họa – JCOMP |
Ngày biết mẹ tôi mang bầu con gái, nội tỏ thái độ ra mặt. Sinh tôi ra được 1 tuần, mẹ đã phải làm hết công việc nhà. Đến khi mẹ mang bầu em tôi vẫn là con gái, bà nội bảo mẹ phá cái thai đi, nhưng mẹ nhất định không chịu.
Cha tôi thương con, nhưng ông là người có máu đỏ đen. Đôi lúc, tôi thấy ông xem trọng con gà đá hơn vợ con. Mẹ tôi bệnh còn phải đi nấu cơm, giặt quần áo; con cái bệnh, cha không quan tâm. Thế mà con gà đá bệnh nhẹ là cha tôi cuống cuồng đi mua thuốc về đút từng muỗng, mua trái cây cúng, cầu gà mau hết bệnh.
Tiền làm ra bao nhiêu đều bị cha nướng vào cờ bạc nên chẳng dư mấy đồng. Mẹ tôi phải nhận sửa đồ cho hàng xóm để kiếm thêm. Tiền mẹ để dành trang trải cho gia đình có khi còn bị lấy cắp. Những hôm túng quá, mẹ phải hỏi xin bà nội, và mẹ bị nội sỉ vả: “Cô bòn tiền về cho mẹ đẻ cô à? Hay lấy tiền đi nuôi trai?”. Mẹ nhận những đồng tiền của nội mà cay đắng, tủi nhục.
Cha tôi sau nhiều lần nghe mẹ khuyên nhủ cũng hứa hẹn đủ điều, tu tâm dưỡng tính, chí thú làm ăn nhưng sau một thời gian đâu lại vào đấy. Mẹ về tâm sự với ngoại nhưng nói chưa hết câu đã bị ngoại gạt đi: “Thôi! Đàn ông phải biết ăn chơi. Nó chỉ cờ bạc không gái gú. Đàn bà phải hy sinh cho chồng con. Con phải nghĩ đến con của con luôn cần cha. Hở cái là đòi ly hôn…”.
Mẹ tôi chán nản nhiều, nhưng vì nghĩ cho chị em tôi nên vẫn tiếp tục sống với cha. Thế nhưng, cuộc sống hôn nhân chưa bao giờ dễ dàng. Không biết ông thầy bói nào phán với bà nội rằng tôi không phải con của cha, cháu của bà, mà do mẹ lang chạ bên ngoài. Những lời phán vô căn cứ được bà tôi bơm vào tai cha. Thế mà cha tôi cũng tin. Từ một người cha “thỉnh thoảng” thương con, ông bỗng nhiên ghét tôi ra mặt.
Ảnh mang tính minh họa – JCOMP |
Những chuyện vô duyên vô cớ ông cũng mang ra chửi rồi đánh tôi. Mẹ vào can ngăn, ông đánh luôn cả mẹ tôi. Đến nước này thì mẹ chẳng còn lý do gì để sống chung nữa. Mẹ dẫn chị em tôi về ngoại và quyết định ly hôn. Ngoại nhìn những vết bầm trên người mẹ và tôi, cuối cùng bà cũng chịu một lần chăm chú nghe mẹ tôi kể hết những khổ sở ở bên nhà chồng.
Ngoại rưng rưng, ôm mấy chị em tôi và nói: “Tại ngoại mà đời mẹ bây khổ. Thôi! Sau này tụi bây muốn lấy chồng thì ngoại mới gả. Ngoại không ép nữa. Sống không vui thì về với ngoại. Ngoại không còn dạy con gái phải hy sinh quên mình cho một ông chồng chẳng ra gì…”.
Ngọc Thảo
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/lan-nay-me-khong-nghe-loi-ngoai-a1478817.html” name=””]