Tôi đã từng phản kháng rất nhiều, nhưng cuối cùng tôi phải chấp nhận khi không còn nguồn tài chính nào trong tay.
Tôi chính thức rời khỏi câu lạc bộ doanh nghiệp nhỏ của quận, nơi tôi đã là thành viên kể từ khi còn độc thân.
Một khi tôi đã đưa ra lựa chọn sai lầm, tôi đã đau khổ và không thể tìm ra cách để sửa chữa hoàn toàn… (ảnh minh họa) |
Nhiều người đã hỏi và hối hận, vì với tư cách là chủ của một số cửa hàng đồ nội thất, tôi có thể mở rộng kinh doanh hoàn toàn ở đây. Một số đồng nghiệp thân thiết thậm chí còn nói đùa rằng chồng tôi sẽ đi cùng tôi đến tất cả các cuộc họp và giao lưu, nhưng tôi vẫn lười biếng và từ chối tiếp tục tham gia. Tôi phải lựa lời để nói rằng tôi bận, rằng tôi thiếu nhân viên, v.v., để biện minh cho việc rút lui của mình.
Cá nhân tôi biết rất rõ rằng nơi này là cơ hội để tôi phát triển, mở rộng tầm nhìn, và tạo thêm nhiều mối quan hệ, điều này sẽ giúp doanh nghiệp của tôi phát triển. Nhất là khi tôi muốn độc lập hơn. Tuy nhiên, điều mà mọi người ngưỡng mộ về “luôn có chồng bên cạnh” lại là lý do khiến tôi phải từ bỏ…
Lam từng là công nhân trong xưởng gỗ của gia đình tôi. Anh ấy đẹp trai, ăn nói chững chạc, tay nghề tốt. Bố tôi rất quý chàng trai quê này nhưng lại chăm chỉ, cần cù, cẩn thận. Bố tôi cũng là người gợi ý và tạo điều kiện để tôi và Lam quen nhau. Trong một lần cùng nhau đi công tác tỉnh, chúng tôi đã vượt qua ranh giới và tôi có thai. Bố tôi đã tổ chức đám cưới rất long trọng, như một lời giới thiệu cho Lam về những mối quan hệ làm ăn lâu năm của gia đình chúng tôi.
Lúc đầu, tôi thấy hài lòng vì Lam năng nổ, hiểu chuyện, đảm nhiệm nhiều việc, khiến xưởng sản xuất đồ gỗ phát triển. Sau khi sinh con, tôi ít khi đi chợ như trước mà ở nhà quản lý cửa hàng mà bố giao cho. Bố bảo giờ đã trưởng thành, phải tự đi trên đôi chân của mình.
Và bi kịch bắt đầu từ đó. Lam đã âm thầm tức giận với vợ con khi tôi bị bỏ rơi khỏi khối tài sản chung mà anh ta cho là rất lớn. Tôi chỉ có một người anh trai, và việc cha tôi chỉ cho con gái mình một cửa hàng khiến Lam bất mãn. Mối quan hệ giữa con rể và cha vợ cũng bị tổn thương vì điều đó. Vì cha tôi sợ tôi sẽ buồn, nên ông đã không phản ứng, ngay cả khi Lam mở xưởng riêng, cạnh tranh với người đã dạy nghề cho ông, hỗ trợ ông và gả con gái cho ông…
Nhưng tôi phải thừa nhận rằng Lam có tài. Chỉ trong chốc lát, Lam đã giành được khá nhiều khách hàng từ cha tôi, đồng thời, thương hiệu đồ nội thất “nhái” của anh cũng đã tạo dựng được danh tiếng nhất định. Mọi người khen tôi chọn chồng giỏi, từ nhỏ đã trở thành ông chủ lớn, ngày nào cũng chỉ ngồi đếm tiền. Ai mà ngờ Lam quản lý tôi như búp bê trong tủ kính. Không phải vì yêu thương chăm sóc, mà vì ai cũng biết tôi là con gái của một ông chủ có tiếng trong ngành. Có tôi đứng cạnh, vị thế của anh vững chắc hơn, cũng là cách “hút chút của cải của thằng keo kiệt kia” như câu nói độc ác Lam thường rít lên khi nói chuyện với vợ chồng tôi…
Nhìn tôi, tôi chẳng thiếu thứ gì, dùng hàng hiệu, lên xuống ngựa. Tôi có một ông chồng tài giỏi, thông minh, chiều chuộng vợ. Thực ra, Lam kiểm soát tôi từng phút, từng xu, hay ghen và luôn giải tỏa căng thẳng bằng cách sỉ nhục vợ. Giờ tôi không còn tự do quyết định bất cứ điều gì trong nhà, từ tiền bạc đến sách vở. Ngay cả việc tôi mặc gì khi ra ngoài, nói chuyện với đối tác, cách nuôi dạy con cái… đều do Lam quyết định.
Tôi đã từng phản kháng, nhưng cuối cùng tôi phải chấp nhận khi tôi không còn quyền kiểm soát tài chính trong tay nữa. Lam cũng biết rằng tôi sợ cha tôi lo lắng, sợ mọi người bàn tán và phán xét. May mắn nhất là cha tôi vẫn chưa giao lại công ty cho vợ chồng tôi, đó cũng là mục tiêu mà Lam hướng đến.
Tại sao tôi không về nhà kể hết mọi chuyện cho ba tôi nghe và rời xa gã đàn ông đáng sợ đó? Tôi đã cân nhắc nhiều lần, nhưng tôi biết ba tôi sẽ còn đau lòng hơn nếu con cái ông ly hôn, chưa kể, cảm giác mất hết khách hàng và công việc kinh doanh vào tay Lam khiến tôi thấy không đành lòng.
Quan trọng hơn, tôi không thể chấp nhận được việc mình đã lãng phí tuổi trẻ vào một người vô ơn và toan tính. Tôi bị giằng xé giữa việc cứu lấy phần đời còn lại của mình hay tìm cách tiếp quản công việc kinh doanh và trả thù Lam…
Rồi năm ngoái, tôi bất ngờ lại mang thai lần nữa, lần này là sinh đôi. Có ba đứa con, tôi tuyệt đối không dám nghĩ đến chuyện bỏ đi nữa, tôi chỉ hy vọng Lam sẽ suy nghĩ lại, bớt cay nghiệt và tàn nhẫn đi, cùng nhau chăm sóc các con. Lớn lên trong một gia đình giàu có, là con gái của cha, tôi không thể để cả thế giới biết rằng tôi đã thất bại thảm hại trước một người đàn ông đầy tham vọng như Lam.
Yến Nguyên (Quận Gò Vấp, TP.HCM)
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/lang-phi-thanh-xuan-cho-nguoi-vo-on-a1536416.html” name=””]