Khi chúng tôi cưới nhau, tôi đã “dạy” anh ấy trở nên hoàn hảo, mọi việc từ nấu nướng, sinh hoạt cho đến mua nhà, xe đều đã được lên kế hoạch rõ ràng.
Người vợ hung hãn – tôi cũng thừa nhận điều đó, nhưng cả tôi và bạn đều không đủ can đảm để nói điều đó. Anh là kiểu con nhà lính, có tính cách quan lại; Được biết, anh xuất thân từ một gia đình nghèo khó nhưng từ nhỏ cho đến khi trưởng thành anh đều được cha mẹ chiều chuộng. Anh chỉ ăn và học chứ không phải làm gì nên kể cả khi lấy vợ, anh vẫn không nấu được một bữa ăn. Khi cưới nhau, tôi đã “dạy” anh hoàn thiện, mọi việc từ nấu ăn, sinh hoạt cho đến mua nhà, xe đều đã được lên kế hoạch rõ ràng.
Khi con tôi 6 tuổi, tôi đã tập cho cháu gấp quần áo, nhặt rác, rửa bát. Cậu bé thấp đến mức phải đứng dựa vào ghế để với tới bồn rửa. Rửa mấy cái bát, có hôm bị ngã gãy, có hôm quần áo ướt đẫm, mồ hôi ướt đẫm trán. Bà nội lên thăm thấy thương cháu nên cố giặt đồ cho cháu nhưng bị bà “mời” ra phòng khách.
Khi con tôi lớn lên một chút, tôi sẽ cho cháu tập đi chợ, nấu ăn, giặt quần áo. Một số người hàng xóm không hiểu, bảo tôi “kỷ luật” con nhưng tôi có lý do riêng: muốn con lớn lên thì phải kỷ luật từ những điều nhỏ nhặt.
Ảnh chỉ mang tính chất minh họa – Shutterstock |
Nhiều lần, tôi “gọi” bố con từ tầng 1 lên tầng 3 để tắt bóng đèn, tắt quạt bỏ lại khi ra khỏi phòng, hay quay lại nhặt rác bỏ vào thùng. bởi vì họ đã vô tình ném nó ra ngoài. Cũng có lúc leo cầu thang mệt mỏi, anh nói: “Em đứng ngay đó, sao không tắt đi?” Tôi thẳng thắn nói: “Tôi tắt nó đi thì đơn giản, nhưng nếu người khác sửa lỗi cho tôi thì tôi sẽ không bao giờ nhớ”.
Vốn dĩ là vậy, nhưng khi cắt ruột thừa ra, e rằng sắc mặt của bạn sẽ tái nhợt; Con trai tôi tham gia học kỳ quân sự được 2 tuần nhưng cháu không ngủ được một đêm vì thương con trai lần đầu tiên xa nhà. Vì tôi là hổ nên tôi không ngần ngại chỉ trích bạn bè hay tụ tập uống rượu với mình: bạn tốt sao không khuyên nhau uống ít hơn một cốc mà cứ tiếp tục tấn công nhau bằng cách rót rượu và bia vào miệng nhau như vậy? Tôi “gầm gừ” nếu biết có người mời chồng tôi bị đau bụng kinh niên đi uống rượu cho đến khi say, và tôi cũng không cảm động khi để anh lang thang bên ngoài vì anh không nhớ giờ về.
Mọi người đều nghĩ bạn thật tồi tệ nhưng chỉ tôi biết rằng khi bạn tôi bị bệnh nặng phải vào viện điều trị. Anh đi vay tiền khắp nơi mà không tìm được. Chính bạn là người chủ động gợi ý với tôi: “Dù thế nào đi nữa, tháng sau chúng ta cũng sẽ đến đó”. Phải trả hết tiền thuê nhà. Nếu trong tài khoản vẫn còn tiền thì bạn chỉ cần chuyển cho bạn bè vay. Nợ thì còn có thể trả được, nhưng bệnh tật thì không chờ đợi ai cả”.
Tôi không kiểm tra điện thoại hay ví của chồng hàng ngày nhưng tôi có cách khiến anh ấy “sợ hãi” nếu vô tình giấu đi hoặc làm điều gì có lỗi với tôi. Tôi còn nhớ lần tôi mang thai, anh hẹn đưa tôi đi xem một vở nhạc kịch mà tôi rất thích nhưng anh bận công việc nên phải hoãn lại. Tôi tưởng bạn sẽ ở nhà nhưng tôi tưởng bạn sẽ lái xe một mình. Đêm khuya, tôi về nhà thản nhiên nói: “Tôi cũng có chân, sao phải để cảm xúc của mình phụ thuộc vào sự bận rộn của người khác?”
Ảnh chỉ mang tính chất minh họa – Jcomp |
Khi mẹ chồng đến thăm, tôi giao cho ông nhiệm vụ ra bến xe đón bà. Tôi nói có, rồi bạn tôi gọi đi uống rượu, quên mất, rồi mẹ tôi phải bắt xe ôm về nhà. Đêm khuya em về, anh vẫn đợi trước cửa. Tôi chỉ vào đống đồ mẹ tôi từ quê mang về nói: “Người đàn ông như bố có gánh nổi hết không? Mẹ là người gánh hết đó”. Bạn có bao nhiêu cuộc hẹn trong một năm? Bạn có nhớ tất cả chúng không? Về việc một năm anh gặp mẹ bao nhiêu lần, anh có thể đếm trên đầu ngón tay. Đừng đợi đến khi phải ra sau xe công đưa mẹ ra đồng rồi mới khóc lóc mong ngày xưa quay lại”.
Sau gần 30 năm chung sống, vợ chồng tôi xảy ra nhiều mâu thuẫn, tranh cãi. Hai cậu con trai cũng không ít lần “khó thở”, “khó sống” vì có mẹ luôn bên cạnh. Nhưng nhờ đó, từ một người vui vẻ, vô tư, thiếu suy nghĩ, anh trở thành một người đàn ông có trách nhiệm, có thể nấu những bữa cơm tươm tất khi vợ đi vắng. Hai chàng trai lớn lên, lấy nhau và đều biết chăm sóc nhau, xây dựng tổ ấm hạnh phúc.
Dù không nói ra nhưng khi kiên cường vượt qua giông bão, thăng trầm trong cuộc sống, ông và bố đều nhận ra một điều: nếu không có em – người vợ, người mẹ quyết liệt nhưng cũng rất yêu thương, cha sẽ là con cái của mình. vẫn là những người đàn ông to lớn, non nớt.
Thu Duc
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/long-nhan-tu-cua-ba-vo-ho-bao-a1504632.html” name=””]