Tôi bất ngờ khi chứng kiến cuộc sống chật vật, bộn bề của gia đình dì Hoa.
Gia đình dì Hoa ngày xưa rất giàu có. Sinh ra ở quê, dì tôi có nét đẹp bẩm sinh và có năng khiếu kinh doanh nên quen với các doanh nhân Việt kiều. Sau khi trở thành vợ của một người đàn ông Trung Quốc giàu có, dì của cô rời làng và chuyển lên thành phố.
Chồng của dì tôi từng là một doanh nhân Việt kiều giàu có (ảnh minh họa) |
Tôi nhớ hồi tôi và chị tôi còn nhỏ, mỗi lần hai vợ chồng dì tôi đến thăm, hàng xóm, họ hàng đều tụ tập ở nhà tôi. Mọi người đều nhiệt tình đặt câu hỏi, nhận quà và không khí lúc nào cũng đông vui như ngày hội. Hai vợ chồng người dì vận chuyển cá hộp, thịt hộp, bánh kẹo, thực phẩm, đồ dùng về làng bằng ô tô.
Một thời gian sau, tôi mới biết chồng của dì tôi làm ăn thất bại, một mình bỏ trốn về nước, để lại cho dì và 4 đứa con một đống nợ nần. Dưới áp lực và sự hung hãn của chủ nợ, để đổi lấy sự bình yên cho các con, dì Hoa đã bán từng lô đất, nhà cửa, đồ đạc.
Bây giờ, nếu không tận mắt chứng kiến, tôi sẽ không tin được cuộc sống chật vật, hỗn loạn của gia đình dì tôi. Người mẹ cùng 4 đứa con phải chen chúc trong căn nhà chưa đầy 10m2.
Chiếc giường duy nhất trong nhà rộng chưa đầy một mét là của dì Hoa. Mỗi khi tôi không ngủ, mặt giường được phủ rất nhiều đồ đạc. 2 con trai của chị sẽ ngủ trên 2 chiếc ghế đa năng được dệt từ vải bố. Buổi tối, hai anh em lấy ghế ra, sáng sớm gấp lại nhét dưới gầm giường mẹ. Còn cô con gái út của dì tôi thì tôi không biết nó ngủ ở đâu.
“2 con trai của tôi hiện đều chưa lập gia đình. Mọi cô gái bước ra đều đi và không bao giờ quay lại. Hiện tại, cả hai đều đã lớn tuổi. Mọi người đều tốt bụng, nhưng…”, giọng cô ấy lạc đi.
Đúng như lời dì nói, cả anh Hùng và anh Hiếu dù không có điều kiện học tập tốt nhưng đều hiền lành, sẵn sàng làm việc chăm chỉ. Anh Hùng là con cả, làm thợ phụ, dồn toàn bộ số vốn tích lũy được để giúp mẹ nuôi hai đứa em. Khi em trai lớn lên và đi học nghề, anh Hùng đã tìm kiếm và nhanh chóng thuê mặt bằng để mở tiệm sửa xe cho em.
Thời gian qua, dù nằm trong ngõ nhưng quán anh Hiếu vẫn đón hơn chục khách mỗi ngày. Anh đã tiết kiệm số tiền kiếm được để mua thuốc và điều trị cho mẹ mình. Vì tuổi trẻ vất vả nuôi con và trả nợ nên sức khỏe của dì Hoa giờ đây đã sa sút.
Dì Hoa tiếp tục kể cho tôi nghe nhiều chuyện buồn khác. Cách đây hai tháng, trên con đường gần tiệm sửa xe của ông Hiếu, hai cửa hàng bán và bảo dưỡng xe máy lớn mọc lên. Vì vậy, có rất ít khách hàng tới cửa hàng của anh. Mọi người chỉ đến khi cần sửa những lỗi nhỏ. Đối với những thay thế, sửa chữa quan trọng khác sẽ đến các cửa hàng lớn để bảo hành, lắp ráp với giá ưu đãi. . Thu nhập hàng ngày của ông Hiếu hiện chỉ đủ đóng góp tiền mua nhà.
Cách đây 1 tháng, khi anh Hùng cùng đội thi công đang thi công một công trình thì không may giàn giáo bị sập. Anh bị gãy chân và phải bó bột. Sức khỏe của anh vẫn chưa hồi phục hoàn toàn.
Vì nhà quá nhỏ nên mọi thứ luôn bừa bộn (ảnh minh họa) |
Làm theo lời mẹ, anh Hùng kể: “Gần chục năm nay, tôi hay bị gãy chân nhất là ở nhà. Trước đây, nếu không đi làm, anh sẽ ra khỏi nhà sớm và mãi đến khuya mới về. Buổi tối, gần giờ đi ngủ, anh ra bờ hồ hoặc công viên chơi cờ cùng bạn bè, thỉnh thoảng “gác rễ” ở quán cà phê.
Anh chia sẻ vì không gian quá hẹp nên quay sang bên nào cũng cảm động và khó hiểu. Mùa hè nóng nực nhưng vào mùa đông, khi nghe tiếng mưa rơi trên mái tôn, anh càng cảm nhận rõ hơn sự áp bức, nghèo khó của gia đình mình.
Tôi không dám hỏi bất cứ điều gì về mối quan hệ giữa con trai và con gái. Bởi tôi biết, ở tuổi 40, người lo lắng nhất cho vợ con chính là anh. Ngôi nhà ngột ngạt, chật chội, làm sao anh có thể trả lời được câu hỏi “kết hôn rồi sẽ sống ở đâu?”.
thông minh thông minh
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/e-vo-do-nha-chat-a1501585.html” name=””]