Thương con gái đã có cháu nội ngoại vẫn lẻ loi, mẹ cho chị miếng đất nhỏ trong tổng diện tích đất nhà bà.
Chị Kim Chi có 2 con, 1 trai và 1 gái. Chồng chị Chi có tật rượu chè. Mỗi lần say, anh lại thượng tay, thượng chân với chị. Hết cơn say, anh xin lỗi rồi vác cuốc ra vườn. Chị Chi dằn lòng nghĩ: “Chờ cưới dâu, gả chồng cho con đâu vào đấy thì ly hôn. Các con cũng đủ lớn để hiểu nên không phản đối”.
Khi ly hôn, chị Chi chỉ hơn 50 tuổi. Phần đất được chia hậu ly hôn, chị cho người ta thuê mỗi tháng được hơn 1 triệu đồng. Chị lên thành phố làm thuê, vừa có tiền để dành dưỡng già, vừa gần nhà con trai, con gái, tiện chạy qua chạy lại.
Thời gian dịch COVID-19 căng thẳng, nhà con trai con gái đều có cháu nhỏ, sợ lây cho cháu, chị chọn ở một mình tại phòng trọ. Ba ngày sau khi dương tính với COVID-19, chị khó thở, ngất đi. May mà người trọ gần đó phát hiện kịp, nên gọi người giúp đỡ đưa chị Chi đến bệnh viện và gọi con gái chị.
Ảnh mang tính minh họa |
Sức khỏe chị ổn dần, nhưng di chứng tâm lý của lần ở giữa lằn ranh sự sống – cái chết làm chị Chi sợ. Xuất viện, chị gọi về cho mẹ già, nói trong nước mắt rằng chị muốn được ở gần mẹ, gần anh chị em, tối lửa tắt đèn có nhau.
Thương con gái đã có cháu nội ngoại vẫn lẻ loi, mẹ cho chị miếng đất nhỏ trong tổng diện tích đất nhà bà. Trên miếng đất đó, ông bà đã sống, lao động và nuôi dưỡng đàn con. Con cái của bà, sau khi kết hôn đã được chia phần để làm nhà, riêng chị Chi lấy chồng xa nên ở bên nhà chồng, bây giờ bà cho chị, coi như của hồi môn.
Chị Chi mừng rỡ bán tài sản sau ly hôn, dự định mang tiền về quê cất nhà. Thật bất ngờ, lúc này anh trai thứ ba của chị không đồng ý dời cái chuồng gà trên đất anh mượn của mẹ. Lý do đưa ra là: “Gà đang ở đó, quen chuồng, quen đất, giờ đi chỗ khác, lỡ gà bệnh chết hết”.
Mẹ chị Chi to nhỏ với con trai không được. Các anh chị em trong nhà động viên, anh Ba cũng không đổi ý. Chị Chi cố ý “đền bù” anh khoảng trăm triệu đồng để “xin” cất cái nhà nhỏ cho gần mẹ, anh trai chị vẫn không đồng ý.
Một ngày, một tuần, một tháng, một năm… trôi qua. Không muốn gia đình xào xáo, chị Chi buông tay đi kiếm đất chỗ khác, mua để làm nhà, nhưng lại phát sinh chuyện khác. Đủ tiền mua đất ở gần mẹ nhưng chị không còn tiền cất nhà. Biết chuyện, con rể chị Chi lên tiếng giúp mẹ vợ, anh chủ động đề nghị mẹ vợ dựng nhà ở trên miếng đất của hai vợ chồng. Khi nào chị Chi trăm tuổi, miếng đất sẽ trở lại với họ.
Ngày động thổ căn nhà cấp 4, chị Chi lén gạt nước mắt. Chị có người anh toan tính, nhưng bù lại, chị có cậu con rể hiền lành, hiếu thảo. Chị mỉm cười khi nghe tiếng cười của cháu ngoại, nhìn vẻ mặt rạng ngời của con gái và căn nhà của vợ chồng con gái đang thành hình.
Hai nhà cách nhau vài bước, chị có thể gần con cháu. Chị nhận ra, ở tuổi của chị, còn vui ngày nào thì đã là may mắn ngày đó…
Huỳnh Hằng
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/may-ma-co-re-hien-a1481649.html” name=””]