Quả thật, rồi cũng tới ngày Bảo khóc, đó là khi túi tiền phòng thân cạn kiệt, lương bị cắt giảm mà vẫn phải cung phụng đến 2 cô bồ…
![]() |
Trên đỉnh cao thành công, anh không nghĩ có ngày phải quay về năn nỉ vợ cũ (Ảnh minh họa) |
Vân và Bảo đã có với nhau một cậu con trai thật đáng yêu sau 10 năm kết hôn, cũng là lúc Bảo hoàn thành luận án tiến sĩ.
Vân thủ thỉ: “Vậy thì năm nay mình sinh thêm một công chúa, cho đủ nếp đủ tẻ nghe anh!”. Bảo gật đầu cái rụp, nâng ly bia cụng vào ly nước ngọt của Vân cái cốp trong tiệc liên hoan mừng Bảo từ vị trí trưởng phòng thăng chức phó giám đốc kinh doanh. Những tưởng từ đây cuộc sống gia đình sẽ viên mãn.
Vậy mà chỉ 3 năm sau, Vân và Bảo hẹn nhau ở tòa để giải quyết đơn thuận tình ly hôn. Bởi từ ngày có chức, có quyền, cộng với có tiền, có xe hơi, Bảo đi sớm về muộn, cặp kè một lúc mấy cô.
Vân cũng làm đủ cách để níu kéo, để khơi lại ngọn lửa tình yêu, sưởi ấm gia đình, với mong muốn hạnh phúc, bình yên quay trở lại. Nhưng người phụ nữ xấp xỉ 40 tuổi đời với trách nhiệm làm vợ, làm mẹ và làm dâu cộng với công việc kế toán ở công ty, nên Vân không thể nào có đủ thời gian chăm sóc nhan sắc, lo cho bản thân luôn tươi mát, luôn rực lửa yêu đương, để vừa mắt và phục vụ thỏa đáng ông chồng đang phong độ ngời ngời, lại có đủ tiền tài, địa vị như Bảo được.
Vân mệt mỏi buông tay.
Ngày Vân rời căn nhà ra đi, má chồng khóc nức nở, ôm cháu nội quyến luyến không rời. Bảo gắt: “Má cứ để cho nó theo mẹ nó đi! Xem có sống nổi không!”.
Vân nghẹn đắng, nắm tay con bước ra khỏi cửa, thề với lòng không bao giờ quay lại, dù chỉ để thăm mẹ chồng cũ. “Ít nhiều gì cũng là mẹ con sống bên nhau mười mấy năm trời, đâu thể đi là đi luôn”, Vân đã từng nghĩ vậy, nhưng câu nói của Bảo như nhát dao cắt đứt tất cả.
3 năm sau, thời điểm đại dịch COVID-19 bắt đầu ngay lúc má chồng cũ bị tai biến nằm một chỗ. Nghĩ ơn bà tử tế với mình ngày xưa, Vân qua chăm một thời gian rồi từ biệt khi có lệnh giãn cách xã hội. Bà nằm chảy nước mắt mà không dám xin Vân ở lại thêm ngày nào, vì nhớ những gì con trai đã nói, đã làm với Vân. Bảo phải thuê người đến chăm bà.
Đại dịch bùng lớn. Bảo may mắn vẫn giữ được chỗ làm, tuy thu nhập có sút giảm, nhưng trách nhiệm để nuôi cùng lúc 2 cô vợ hờ thì vẫn phải bảo đảm, của cải dần đội nón ra đi.
Cuối cùng chỉ còn căn nhà đang ở, Bảo cũng rao bán, hứa thuê một căn nhà khác để đưa mẹ về ở đó. Mẹ Bảo gọi điện thoại nhờ con dâu cũ giúp mình: “Nhà này phải giữ lại để mẹ cho thằng Quốc, con trai của con, cháu nội duy nhất của mẹ. Con đừng cho nó bán”.
Bà nói vậy vì căn nhà là của Bảo cất trên nền nhà cũ của bà, thời gian đó bà sang tên cho Bảo và Vân đứng sổ hồng, nên nếu Vân không ký tên thì Bảo sẽ không bán được. Kế hoạch bán nhà xem như phá sản, mà hai cô vợ hờ cứ đòi chu cấp ngày một nhiều hơn. Chán nản, Bảo lên tiếng chia tay. Cô A. nói: “Anh mà bỏ tôi là tôi tạt a xít cho anh tàn đời”.
Quá hiểu tính cách của A., Bảo biết A. luôn “nói được thì làm được”. Bí quá, Bảo nói chia tay B., B. hiền ngoan hơn: “Em sẽ mua can xăng tự thiêu chết chung với anh. Em không thể sống thiếu anh được”.
Cô B. cũng thuộc típ phụ nữ tuy hiền lành nhưng liều lĩnh, dám bỏ nhà để theo sống với Bảo từ lúc Bảo đang còn chưa ly hôn với Vân, thì chuyện dám chết với Bảo cũng có thể lắm chứ.
Nhưng điều Bảo sợ không phải là ai dám chết thật, chết riêng hay cùng chết với Bảo, mà chính là sợ các bà vợ hờ đến nơi làm việc quậy thì Bảo sẽ bị đuổi việc. Chuyện “ăn không được phá cho hôi” là lẽ thường, xảy ra như cơm bữa trong xã hội mà.
![]() |
Anh rơi vào cảnh khổ sở này vì phải nuôi 2 cô bồ khi tài chính cạn kiệt (Ảnh minh họa) |
Bảo qua tìm mẹ vợ cũ, ngồi khóc: “Má ơi! Má nói giúp dùm con. Giờ chỉ có Vân là cứu được con thôi. Dù gì Vân cũng là vợ chính thức, có con chung với con, danh chánh ngôn thuận. Vân mới đủ tư cách đứng ra giành con lại từ A. và B. Khi vợ của con lên tiếng, họ không dám làm gì, sẽ bỏ con đi, thì con mới thoát được tay họ, má à”.
Bà mẹ vợ ngồi nhìn thằng rể cũ như nhìn sinh vật lạ, tức nghẹn họng!
Vân nghe mẹ ruột kể lại, dòng nước mắt uất hận bỗng tuôn tràn. Gần chục năm nay, trong khi Vân một mình gồng gánh nuôi con, chăm sóc mẹ chồng vì nặng nghĩa, cũng là lúc hàng tháng Bảo chu cấp tiền cho 2 người phụ nữ sống an nhàn, không phải vất vả lo toan, nên cả hai cứ đeo dính, không ai chịu buông. Bảo không hề phụ giúp gì cho Vân lo cho con trai, ngoài 2 triệu đồng mỗi tháng theo phán quyết của tòa.
Khóc chán, Vân nhẹ nhàng nói với mẹ: “Con khóc hết nước mắt rồi đó má. Giờ má cứ để cho anh ta khóc đi!”.
Trúc Anh
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/me-chong-cau-cuu-con-dau-cu-a1474991.html” name=””]