Đối với mẹ việc ăn mặc không quan trọng nhưng không thể không đeo trang sức, nó giống như những người bạn thân luôn ở bên cạnh, giúp mẹ tự tin.
Mẹ kể, hồi mới cưới, mẹ sinh liền 2 đứa con, cuộc sống cũng không đến nỗi nào, nhưng nếu dành dụm được chút tiền thì để dành mua nữ trang. Có người thắc mắc tại sao chị không mua chỉ vàng mà lại mua trang sức, vì trang sức bán ra sẽ rất mất giá. Nhưng mẹ nghiện trang sức thì khó bỏ. Mẹ cũng thừa nhận, quần áo có thể không mua nhiều nhưng nữ trang thì có khi phải mua, dù chỉ là chiếc nhẫn vàng 18K 3, 4 phân. Mẹ thích điều đó. “Nghèo mà thích sang” – tôi nói.
Mẹ nói, quần áo cũ thì vứt đi, nhưng trang sức thì đeo cả đời, không thích kiểu này thì đổi kiểu khác, kẹt tiền thì bán, nhưng trên cổ thì có vàng lấp lánh trên tay, trông thật đẹp. Câu nói “kẹt tiền không sao” của mẹ thật là… thiêng liêng. Một lần, bố tôi ốm nặng, mẹ tôi đem tất cả nữ trang đi bán để cứu chồng.
Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa – PressFoto |
Nhờ số lượng lớn trang sức, anh ta cũng kiếm được một số tiền kha khá. Khỏe trở lại, cha tôi nói, nhờ mẹ tôi thích trang sức nên ông đã khỏi bệnh. Đi làm về, thỉnh thoảng bố cho tiền mẹ mua nữ trang. Từ sau ngày cha mất, mẹ không còn hứng thú với nữ trang, không phải không có tiền mua mà vì cha mất mẹ buồn không muốn mua, mấy nữ trang cũ, mẹ hiếm khi mặc nó.
Chị em tôi lấy nhau rồi lấy chồng. Anh tôi nói với tôi: “Hãy lên ý tưởng đeo trang sức cho mẹ. Tôi thích đeo trang sức, đừng để sở thích của mình vùi lấp cái nghèo” . Tôi đồng ý ngay. Cầm trên tay món trang sức nào hay nhìn ai đeo trang sức, tôi cũng nhớ về mẹ, về sự tinh tế của mẹ.
Trang sức của mẹ nhỏ, dễ nhìn nên tôi và chị em cũng chọn mua theo ý mẹ, như để tri ân công ơn nuôi dạy của mẹ, quan trọng nhất là duy trì thói quen yêu thích của mẹ. Mỗi lần nhận quà, mẹ thường cằn nhằn với chị em tôi rằng lo giữ gìn hạnh phúc gia đình, những thứ này hồi còn trẻ tôi đã từng làm, giờ không muốn mặc nữa. Như mẹ tôi đã nói, sở thích không dễ từ bỏ.
Sau vài tháng, các chị em tôi tặng mẹ tôi một món trang sức. Biết không thể ngăn cản ý tốt của con, mẹ nói, coi như mẹ giữ cho con, món đồ nào, của con nào, mẹ nhớ hết. Mẹ còn đòi giữ lại tờ giấy mua vàng để sau này “có muốn bán cũng đỡ lỗ”. Mẹ đã “khóa” rồi, mẹ phải mặc, chị em con có người… giữ của cải, coi như ổn.
Trên người mẹ lúc nào cũng có một chiếc vòng cổ, vài chiếc nhẫn, một chiếc vòng tay và một đôi bông tai. Đôi khi cô ấy thay đổi trang sức của mình theo cách này cách khác để cảm thấy mới mẻ. Mẹ tôi trang điểm nhẹ, quần áo chỉnh tề. Mẹ không quan trọng chuyện ăn mặc nhưng không thể không đeo trang sức, nó giống như những người bạn thân luôn ở bên, giúp mẹ tự tin.
Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa – JCOMP |
Đôi khi mẹ đặt hộp đồ trang sức trên giường, sau đó lấy kem đánh răng của riêng mình để làm sạch chúng. Mẹ bảo, vừa làm được những món trang sức bóng loáng như mới, vừa có công việc để làm, được làm điều mình yêu thích là điều hạnh phúc nhất. Mẹ nâng niu từng món nữ trang, biết món nào được ai tặng, hay bố mua, hay tự mua…
Phụ nữ, mỗi người đều có sở thích trang điểm khác nhau. Một số người sử dụng giáo dục và hiểu biết để trang điểm cho mình, một số người sử dụng trang điểm hoặc quần áo và phụ kiện. Mẹ tôi trung thành với đồ trang sức. Đối với chúng tôi, cô ấy có thể làm những gì cô ấy thích, bởi vì tuổi của cô ấy không còn dài. Mẹ còn khỏe, còn quan niệm đẹp thì còn đẹp.
Thái Phương
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/me-thich-deo-nu-trang-a1495631.html” name=””]