Chỉ một nụ cười khi trở về thôi mà sao phải để chồng con bàn tán, mong ước.
Công việc của tôi khấm khá hơn đồng nghĩa với sự căng thẳng và cau có tăng lên (ảnh minh họa) |
Chiều mưa, ngày tôi hoàn thành một dự án lớn, tôi tự thưởng cho mình một ngày được về sớm. Gọi là sớm so với bản thân mình nhưng không thể về nhà đón con hay đi chợ mua đồ về nấu cho chồng con bữa cơm.
Việc nấu nướng của cả nhà hình như lâu lắm rồi mới có chồng tôi làm. Vì công việc của tôi bận rộn, thu nhập khá hơn nên anh sẵn sàng thu xếp để chu cấp cho tôi việc gia đình. Không phải anh an cư lạc nghiệp hay dựa dẫm vào vợ mà trước đó anh làm ăn khấm khá, thu nhập dư dả nên mua nhà cho thuê. Tiền sinh hoạt hàng tháng và tiền học của con cái chủ yếu từ đó mà ra. Vì vậy kinh tế gia đình tôi cũng khấm khá.
Tuy nhiên, công việc càng thuận lợi tôi càng háo hức và bị cuốn theo dòng chảy. Chồng tôi rất hiểu vợ, anh chỉ nhắc tôi giữ gìn sức khỏe, thỉnh thoảng dặn tôi thu xếp nghỉ ngơi. Và quả thực, thu nhập khá hơn tỷ lệ thuận với thái độ cau có, mệt mỏi hàng ngày của tôi.
Tôi về khi cơn mưa chiều rơi. Hai cha con đóng cửa ở nhà nên không biết tôi đến. Cô con gái lớn đang nhặt rau giúp bố. Cậu bé đang loay hoay với trò chơi xếp hình lego mới.
– Con gọi cho mẹ chưa? Nếu trời mưa như thế này, tôi sợ rằng tôi sẽ bị ngập khi về muộn.
– Bố nhắn tin. Con sợ mẹ bận nên bố không gọi.
– Thừa nhận đi, mẹ vẫn luôn làm việc. Nhưng công việc khiến tôi mệt mỏi và cau có.
Tôi đứng lặng yên nghe hai ba đứa nói chuyện.
– Chiều nào con cũng muốn về, mẹ cười với con đi – Đứa con trai nhỏ chợt bắt chuyện với bố và chị.
“Chứ bình thường mẹ về thấy mẹ nhăn nhó là con sợ lắm”, con gái chị kể tiếp.
– Bố cũng vậy, con chỉ muốn thấy mẹ cười…
Áp lực công việc khiến nhiều người không thể thư giãn sau giờ làm việc (ảnh minh họa) |
Lòng nặng trĩu. Tôi quay ra cửa ngắm mưa. Đã bao lâu rồi tôi không về nhà với gương mặt cau có? Đã bao lâu rồi những mệt mỏi, áp lực tôi mang ra than thở với chồng con như thể nguyên nhân là do đâu? Biết bao lần tôi không lắng nghe trọn vẹn cảm xúc của trái tim mình rằng tôi cũng muốn có những giây phút thanh thản và vui vẻ?
Tôi đã trở thành một người khó chịu như vậy trong mắt bọn trẻ! Đúng là khi về nhà mới trút bỏ được những bon chen bên ngoài xã hội để sống thật nhất. Cứ cho là khi bạn mệt mỏi, bạn không thể hạnh phúc. Nhưng chỉ là một nụ cười thôi mà sao tôi lại để nó trở thành niềm mong ước của chồng con?
Tôi xúc động nghĩ, mình đã làm việc chăm chỉ như vậy để làm gì; Có ai đi làm bên ngoài mang về cái mặt khó chịu như mình không?
Nhiều đồng nghiệp của tôi hàng ngày vẫn kể về những câu chuyện vui vẻ, những bữa cơm quây quần, hay sự quan tâm của các thành viên trong gia đình. Cũng có người phàn nàn về sự khó chịu hay gia trưởng của vợ/chồng… Đều gọi là gia đình nhưng thái độ của các thành viên lại quyết định một cuộc sống khác.
Cơn mưa chiều đã làm lòng tôi dịu lại, hiểu ra điều bấy lâu nay tôi thiếu vắng. Tôi mở cửa vào nhà, cố nở nụ cười tươi nhất có thể với vẻ phấn khởi: “Mẹ về rồi cả nhà ơi!”.
Đinh hương
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/qua-met-moi-toi-khong-the-cuoi-voi-chong-con-a1498477.html” name=” “]