Đôi khi những bất chợt lại làm nên điều thú vị, tựa như chuyến đi này. Chúng tôi đi Đà Nẵng vì công việc nhưng bỗng bị dời một ngày.
Hai đứa nhìn nhau tự hỏi sao không lên xe dạo chơi. Ngược nắng, ngược gió, chúng tôi tìm những niềm vui không định trước.
Những cuộc hẹn đậm đà
Nhắn trước cho vài người bạn để trưa họp mặt, chúng tôi bắt đầu buổi sáng biếng lười ngay tại nhà nghỉ. Thời đại công nghệ, chẳng cần đi đâu xa, bữa sáng phong phú bày trên các app giao hàng, chỉ cần chọn và đặt. Đến miền Trung, dĩ nhiên phải chọn những món đặc sản xứ này. Đắn đo mãi, cuối cùng tôi đặt hai phần bánh mì nhân bột lọc và một phần bánh dân gian thập cẩm.
Tôi không xa lạ gì bánh bột lọc. Hồi còn nhỏ xíu, tuổi thơ tôi đã xuất hiện bà cụ miền Trung cắp cái giỏ mây ngang nhà bán bánh. Những cái bánh bột lọc nhỏ xíu xiu, trong suốt, hiện nhân tép bằm đỏ au làm đầy những buổi trưa buồn chán trong tôi. Bánh ăn với dưa leo bằm và nước mắm pha rất vừa.
Tôi cũng từng ăn bánh bột lọc ở chợ Đông Ba, Huế nhưng bánh mì nhân bột lọc là lần đầu tiên. Bánh mì, bánh bột lọc và nước mắm chua ngọt, ba thứ đều quen thuộc, kết hợp lại tạo nên mùi vị lạ lẫm. Khá ngon nhưng dễ no. Phần bánh thập cẩm có bánh bột lọc, bèo, nậm, ram… đủ cho một bữa sáng đầy đặn, nhiều năng lượng.
Chúng tôi nghỉ ngơi một chút rồi bắt đầu kiếm quán cà phê. Ở Đà Nẵng không thiếu quán cà phê đẹp, công nghệ tìm kiếm giúp chúng ta dễ tìm ra thứ mình cần hơn. Tôi chọn một quán có không gian hoài cổ, nhắn cho bạn địa điểm và cùng nhau tới đó.
Có lẽ vì không chuẩn bị gì nhiều nên chúng tôi thấy mình thoải mái như những cánh chim bay. Ở những lần du lịch trước, vì quá lo lắng thu xếp cho mọi thứ đâu ra đó, vô tình gây ra căng thẳng. Mà căng thẳng dễ làm mình mất vui, ăn cũng kém ngon. Chúng tôi giờ đây trên chiếc xe thuê của nhà nghỉ, lao ra đường hòa cùng dòng người.
Quán cà phê nằm trong hẻm nhỏ, dễ nhận ra bởi cách bài trí. Tôi thích nơi này, cảm giác như là một phần của quán khi lắng nghe những bạn trẻ cười đùa với nhau, tưởng mình cũng đang trẻ lại.
Bạn phục vụ đề nghị tôi dùng thử cà phê muối Đà Nẵng. Nghe lạ lẫm quá chừng. Tôi dân miền Tây Nam bộ ưa ngọt ngào nhưng cũng muốn trải nghiệm cảm giác mới. Đúng là một sự lựa chọn hợp lý. Bằng cách phối trộn cà phê cùng kem sữa, yếu tố đặc biệt nằm ở muối, vị cà phê trở nên hấp dẫn hơn. Vị đắng nhẹ hơn, vị béo đẫm thêm, kết hợp lại không quá ngấy. Tôi cho bạn uống thử, bạn khúc khích cười, nói đùa có vẻ nên gọi là cà phê cuộc sống. Bởi, như cuộc đời, càng nếm trải vị mặn, ta càng nhận ra sự quý giá của những điều ngọt ngào.
Mỗi thời khắc trong ngày, phố cổ Hội An đều có nét quyến rũ riêng – ẢNH: INTERNET |
Ăn niềm vui hớn hở
Bạn tôi nảy ra ý tưởng ăn vặt cho bữa trưa. Chúng tôi cũng không muốn gò bó chuyến đi, khi ngay từ đầu nó đã nảy sinh từ sự ngẫu hứng. Bạn làm dâu Đà Nẵng xung phong dẫn đường. Bạn biết một quán bình dân, ngon không kém những tiệm sang trọng, mà giá cả dĩ nhiên phải chăng. Chúng tôi ù ù cạc cạc, giao hết cho bạn chọn món, háo hức chờ thực đơn nghe khá lạ tai: mít trộn và ốc hút.
Quán giản dị với những bàn ghế nhựa thấp nhỏ, không quá nhiều khách. Bạn kêu do người Đà Nẵng chuộng ăn vặt buổi xế, ít ai lạ đời như chúng tôi. Chỉ một lát, món đã được dọn ra. Mít trộn thu hút tôi bằng vị bùi bùi, xúc trong miếng bánh tráng mè nướng giòn rụm. Đây là món ăn làm từ mít non luộc, xé nhỏ trộn với gia vị và da heo cắt sợi, thêm một chút rau thơm, chấm thêm chút nước mắm cho đậm đà hoặc có thể không vì đã khá vừa miệng.
Món ốc hút đem lại cảm giác hoàn toàn khác. Những con ốc gạo nhỏ nhắn đã được vạt sẵn đít, thấm đẫm gia vị sả, ớt cay nồng, vừa ăn vừa chặc lưỡi không thôi. Bạn tôi không ưa ăn cay nhưng vẫn bị món này “đánh gục”. Tôi hơi gặp khó khăn trong việc hút ốc, đành chọn cách ăn truyền thống quê tôi là dùng tăm lể ốc. Quán còn để thêm chút đu đủ ngâm trên dĩa ốc, ăn giòn giòn, ngòn ngọt vui miệng. Chúng tôi vừa ăn vừa nói chuyện rôm rả. Những câu chuyện được món ngon tiếp thêm hào hứng, cứ vậy kéo từ chuyện này qua chuyện khác.
Kết thúc bữa ăn, chúng tôi tráng miệng bằng ya-ua muối. Cái tên gây tò mò quá đỗi. Vẫn là những hũ ya-ua nho nhỏ nhưng có kèm thêm một dĩa bé xíu muối tinh. Ya-ua Đà Nẵng khá nhạt so với khẩu vị của tôi nhưng khi bỏ thêm chút muối, vị mặn khiến món ăn thu hút hơn hẳn, cứ như cô gái nông thôn đột nhiên xiêm áo lộng lẫy. Tôi nhớ lại lời của bạn tôi, có lẽ vị mặn đã khiến chúng ta biết quý những ngọt ngào.
Đêm lộng lẫy
Chúng tôi cao hứng đi Hội An ngay chiều đó, mặc kệ những đám mây đen nặng trĩu trên đầu. Trên đường, dọc theo bờ biển, bên tay trái đầy sầm uất, phía tay phải lại là những khu nghỉ dưỡng nhỏ đã đóng cửa nằm lặng lẽ. Tôi cảm thấy ngậm ngùi, đại dịch đã khiến nhiều người không thể cầm cự. Nhưng tôi tin, mọi chuyện sẽ dần ổn định.
Tôi từng đi Hội An ban ngày nhưng đêm về, Hội An lại là một thế giới khác. Có lẽ vì không khí buổi tối mát mẻ, du khách đến đây đông hơn hẳn. Càng về khuya, Hội An càng sáng đèn. Khắp nơi nhộn nhịp hàng quán, đầy những món ăn và quà lưu niệm.
Đây đúng là chuyến đi đầy ngẫu nhiên. Khi có người hỏi chúng tôi muốn đi thuyền trên sông không, cả hai gật đầu chẳng hề ngần ngại. Tôi không biết bơi, ngồi cứng đơ trên thuyền, vịn chặt áo phao đang mặc. Thuyền từ từ trôi. Con sông hiền hòa đưa chúng tôi đi, bên cạnh những hoa đăng lung linh được thả chầm chậm.
Từ thuyền nhìn lên, hai bên bờ thật lộng lẫy. Ánh sáng hắt ra rạng ngời, mặt nước lung linh phản chiếu, bầu trời thẫm xanh chuyển dần sang đen và chúng tôi ở giữa không gian đó, bồng bềnh trôi, tắm đẫm mình bằng ánh sáng.
Lên bờ, chúng tôi ăn tối bằng món thịt nướng và gỏi đu đủ, được giới thiệu là đặc sản ở đây. Có lẽ vì quê tôi cũng có những món này và tôi quen ăn đậm vị, thành ra chúng không thu hút tôi lắm. Tôi dành hết chú ý cho những giai điệu.
Đằng kia, mọi người tụ tập hô bài chòi. Tiếng chị hiệu cất lên những câu hát mang tên con bài nghe hay hay. Tôi cảm thấy khá giống với lô tô xứ tôi, mà lại rất khác. Thật đẹp, những con người lưu giữ truyền thống, nụ cười sáng ngời bên những câu ca.
Tôi lại nhận ra vẻ đẹp ấy ở gần chùa cầu. Ở văn phòng hướng dẫn tham quan đô thị cổ Hội An, mọi người đang ngồi cùng nhau dạy và thực hành hát dân ca. Những chị gái mặc bà ba tươi tắn ngồi dạy cho các em nhỏ tập hát bài ca về con chim chiền chiện. Giọng các chị cao vút, nghe như chim hót.
“Xem lên hòn núi, hòn núi ta nghĩ nó thiên thai
thấy đôi á đôi con chim chiền chiện
thấy đôi á đôi con chim chiền chiện
ta nghĩ nó ăn xoài, a ì a ăn xoài chín cây…”.
Tình cờ, tôi cũng đang cầm bánh xoài trong tay, mê mẩn nghe quên cả ăn. Thật vui khi các em nhỏ được lớn lên với những làn điệu ấy, được tiếp nối và cùng chung tay gìn giữ văn hóa.
Chúng tôi sẽ mang tất cả trải nghiệm đẹp đẽ này, để chúng nuôi dưỡng tâm hồn mình. Trên đường về, trăng theo sau chúng tôi như sáng hơn, rạng rỡ hơn – trăng của những điều không ngờ trước. Văng vẳng bên tai tôi câu hát về con chim chiền chiện. Có lẽ, như con chim ấy, tôi đang bay bằng trải nghiệm của mình.
Bài và ảnh: Phát Dương
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/mot-ngay-ghe-hai-thanh-pho-a1472395.html” name=””]