Có người đi suốt cả tuổi thanh xuân, cho đến khi da bạc, tóc bạc, vẫn không thể trả lời được mình có hạnh phúc hay không.
![]() |
Hạnh phúc khi vợ chồng hiểu và chia sẻ (minh họa) |
Anh ấy là bạn khá thân với tôi ở trường đại học. Sau hơn 20 năm lạc lối, chúng tôi đã tìm lại được nhau. Anh hỏi tôi: “Em có vui không?”. Câu hỏi khiến tôi khựng lại vài giây. Tôi không thể trả lời một cách hời hợt rằng tôi hạnh phúc hay bất hạnh.
Có người đi suốt cả tuổi thanh xuân, cho đến khi da bạc, tóc bạc, vẫn không thể trả lời được mình có hạnh phúc hay không. Bởi vì hạnh phúc là một phạm trù trừu tượng. Điều tương tự là hạnh phúc với người này nhưng không phải với người khác. Điều đó tùy thuộc vào cảm nhận và quan điểm của mỗi người.
Bạn tôi đã chia sẻ câu chuyện của chính anh ấy với tôi. Ông làm việc chăm chỉ trong nhiều năm và ở tuổi 40 ông đã có khá nhiều vốn. Cha anh qua đời khi bốn anh em của anh còn rất nhỏ. Mẹ anh đã làm việc chăm chỉ để nuôi con. Mong ước của tôi là khi có tiền tôi sẽ đền bù cho mẹ và cho mẹ một cuộc sống nhàn nhã, hạnh phúc.
Anh đưa mẹ đi du lịch Ninh Bình, thác Bản Giốc… Trong chuyến đi, mẹ anh bị say xe. Cô ấy không khỏe nên cô ấy không vui. Ngoài ra, đồ ăn đắt tiền khiến cô tiếc nuối khi tiêu tiền. Mẹ anh phàn nàn: “Bữa này đắt quá, bằng cả tuần mẹ đi chợ”.
Anh tưởng mẹ sẽ vui suốt chặng đường, về khoe với cả xóm rằng mẹ đã đi khắp phương Bắc, nhưng không ngờ…
Tôi chỉ thấy mẹ tôi thật sự vui mừng khi con cháu về nhà. Mẹ thu dọn chỗ ngủ, lấy bát đĩa trong tủ ra rửa, rồi đi chợ nấu cơm cho con ăn. Mẹ đặt bếp lò bên vỉa hè, đổ bánh mì, bánh xèo, ốc luộc… Anh em tôi trải chiếu trước hiên nhà. Cả nhà quây quần bên nhau ăn những món mẹ tôi nấu. Nhìn con cháu ăn uống hít hà những món ngon, mẹ mỉm cười mãn nguyện, xõa tóc phủ đầy bụi tro, lưng áo ướt đẫm mồ hôi từ bếp nóng…
Anh nhận ra rằng đối với mẹ, hạnh phúc chính là được chăm sóc con cháu, làm cho chúng vui, chỉ đơn giản thế thôi.
Anh trai 20 tuổi của tôi đã đi du lịch đến nhiều nước khác nhau. Vốn là người sống nội tâm nên anh luôn day dứt nỗi nhớ quê hương. Anh nhớ vườn dừa của ông nội, nhớ mái tranh đơn sơ nơi anh lớn lên khi còn nhỏ. Ông mong ước khi về già sẽ trở về quê hương và sống những ngày bình yên nơi quê hương.
Các con của ông lớn lên và định cư ở nơi chúng sinh ra nên ông không thể trở về nhà an toàn và bỏ chúng lại. Cách đây vài năm, anh mua một căn nhà vườn khá rộng. Ông đào ao thả cá, trồng hoa sen và hoa súng. Làm chuồng chim cút. Trước hiên nhà, anh trồng rau, làm giàn để trồng bầu, mướp đắng…
Anh khoe hiện giờ có thể ăn rau luộc, bầu luộc… chấm nước mắm om. Anh hạnh phúc khi buổi sáng thức dậy được nghe tiếng cá bơi trong ao và tiếng chim hót líu lo trong lồng. Anh hạnh phúc ngay cả khi nhìn thấy từng mầm xanh hồi sinh sau mùa đông băng giá… Một Việt Nam thu nhỏ giữa lòng châu Âu khiến anh cảm thấy trọn vẹn và trọn vẹn.
Tôi nhận ra rằng đối với anh tôi, nơi khiến anh yêu và gắn bó chính là quê hương. Và anh đang trau dồi ngôi nhà đó ngày càng giống ngôi nhà của người Việt để thỏa mãn phần túng thiếu và nỗi nhớ quê hương.
![]() |
Ao cá của ông Nguyễn Đại Hải (66 tuổi, bang Hesse, Đức) – em trai tác giả |
Bạn Thu An của tôi đã bỏ lại tấm bằng đại học và công việc tốt ở một tập đoàn danh tiếng để chăm sóc hai đứa con và mẹ chồng bị đột quỵ. Trước khi nghỉ việc, vợ chồng An đã thuê một người họ hàng và một người giúp việc về chăm sóc mẹ. Nhưng việc chăm sóc người già nằm liệt giường và mất vệ sinh không phải là điều dễ dàng. Chồng An thấy có lỗi với mẹ khi thấy mẹ bị lở loét tái phát do không được chăm sóc chu đáo, An đồng ý nghỉ hưu và lo việc nhà để chồng yên tâm đi làm.
Chồng An là người hiểu chuyện. Ngày nghỉ, anh chăm sóc mẹ cho An. Anh nhắc cô đi uống cà phê, mua sắm, gặp gỡ bạn bè… Mỗi năm vài lần, chồng cô mua vé cho An và bạn bè đi du lịch. Chồng hiểu An cần nạp lại năng lượng cho bản thân.
Sau mỗi chuyến đi, An trở nên sáng sủa hơn, mạnh mẽ hơn, đảm đương được việc nhà. Nhiều người nói An thật ngu ngốc, tại sao lại phải hy sinh như vậy? Nhưng An cho biết: “Tôi không thấy khó khăn gì vì chồng tôi luôn biết ơn vợ vì đã hy sinh cho gia đình. Tôi nghĩ chồng là người phải vất vả vì phải nuôi cả gia đình và kiếm sống. hỗ trợ vợ khi cô ấy mệt mỏi. Vợ chồng tôi cố gắng giúp đỡ, trấn an nhau. Chúng tôi rất vui vì điều đó”.
Liên hợp quốc chọn ngày 20/3 là Ngày Quốc tế Hạnh phúc, bởi đây là một ngày đặc biệt trong năm, khi mặt trời nằm ngang qua đường xích đạo nên ngày và đêm bằng nhau – biểu tượng của sự cân bằng và hài hòa. của vũ trụ. Sự cân bằng và hòa hợp là một trong những chìa khóa mang lại hạnh phúc cho mỗi người, mỗi gia đình.
Với người này, hạnh phúc là được chăm sóc người khác. Với người kia, hạnh phúc đến từ việc được làm điều mình thích, thỏa mãn được những ham muốn của bản thân. Người ta hạnh phúc khi hy sinh và gánh vác trách nhiệm…
Tôi nghĩ, trong bất kỳ hoàn cảnh nào, chỉ cần bạn cảm thấy hạnh phúc, bình yên và biết ơn những gì mình đang có thì đó chính là hạnh phúc. Nhiều người giàu có nhưng luôn bất an vì không tìm được sự cân bằng và bình yên. Họ không thể hạnh phúc.
Duc Phuong
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/ngay-quoc-te-hanh-phuc-20-3-hanh-phuc-dang-o-dau-a1514288.html ” name=””]