Con người dù tài giỏi đến đâu, nghe tiếng nấu cơm cũng thấy nhớ tuổi thơ, nhớ mẹ, nhớ quê.
Cơm trắng được nấu trong nồi đất truyền thống – Ảnh: Đức Anh |
Giờ này trên quê hương, lúa trên đồng đã chín vàng, cúi mình đón nắng gió. Người nông dân tất bật với vụ mùa khiến em bồi hồi nhớ về những kỉ niệm tuổi thơ ở quê nhà.
Lũ trẻ chúng tôi ngày xưa luôn mong chờ đến ngày thu hoạch, bởi khi đó chúng tôi sẽ được tung tăng chạy nhảy trên những cánh đồng rộng rãi đầy gốc rạ và được ăn lúa mới. Khi lúa gặt ngoài đồng về phơi khô, mẹ nấu nồi cơm mới dẻo thơm. Chiều hôm đó anh em chúng tôi sẽ được ăn cơm độn khoai; niềm vui nho nhỏ mà hầu như đứa trẻ quê nào hồi đó cũng háo hức chờ đợi.
Trưa buông xuống mái tranh, trời đã nhá nhem tối, góc bếp mẹ đỏ lửa nấu cơm. Mẹ thổi nồi cơm mới bằng rơm và củi. Làn khói lam chiều bay lên từ tấm phên tre sẫm màu phủ bồ hóng, khói cuồn cuộn trên những lá chuối khô phủ đầy tro bụi. Đã bao buổi chiều, xuyên qua niêu cơm, chiếc lá chuối ngoài vườn, sau bếp phủ nhẹ một lớp tro, qua làn khói lam sắc làm tóc mẹ thêm sương.
Ngày xưa nấu cơm bằng bếp củi không dễ như nấu cơm bằng bếp điện như bây giờ. Bạn phải đứng canh nồi cơm, thỉnh thoảng phải mở nắp nồi và đảo đều để hạt cơm tơi ra và chín đều. Nồi cơm mới thơm phức, đặc biệt khi đang sôi sùng sục, trên mặt bếp tràn ra tiếng nổ lách tách của củi cháy, mở nắp ra là một mùi thơm ngào ngạt như mùi sữa bốc ra từ bếp, mùi nhang. sau đó lan dần ra, ôm chặt và nhô cao trên sống mũi.Trong hương thơm thoang thoảng của lúa mới, không chỉ của hạt lúa đầu mùa, mà còn của giọt mồ hôi mặn chát của mẹ cha, của người nông dân, tôi nghe thấy mùi nồng nàn của đất, mùi khô của nắng gió trong nông thôn, vùng ngoại ô.
Mẹ vất vả nấu cơm rồi mang ra hè, cạnh bờ ao, trải một chiếc chiếu, cả nhà cùng ngồi ăn. Mâm cơm tuy chỉ là những món ăn dân dã, đơn giản nhưng ăn với cơm thì ngon hơn hẳn ngày thường. Những hạt cơm trắng dẻo được tạo thành đều trong bát, anh em chúng tôi no nê mà vẫn thấy ngon miệng. Hạt cơm dẻo, thơm, xốp đã gắn bó với những đứa trẻ như tôi, để mỗi khi xa quê không thể nào quên.
Trẻ con hay người lớn, điều thích nhất ở nồi cơm củi vẫn là cơm cháy ở đáy nồi, nhưng khi nấu bằng gạo mới, cơm cháy đó lại có một hương vị rất khác – giòn tan, thơm bùi. mùi lúa quê thoang thoảng mùi khói, có chỗ đăng đắng. Cả nhà ngồi bên mâm cơm dưới ánh chiều tà, gió từ hồ thổi vào mát rượi, trong gió thoang thoảng mùi rơm rạ. Tiếng nói, tiếng cười, niềm vui.
Khi đi xa nhà, đôi khi tôi cảm thấy thèm ăn bữa cơm mới mẹ nấu khi ngồi quây quần bên gia đình. Để thỏa cơn thèm và nỗi nhớ, tôi thường ghé vào những quán cơm bình dân, mục đích là để nghe tiếng cơm xèo xèo trên bếp, gợi nhớ ký ức tuổi thơ nơi quê người của một lữ khách xa xứ, hít hà mùi thơm của nồi cơm. làm lòng ta đau đáu một nỗi niềm về làng quê. Mà sao khác quá, nồi cơm mẹ nấu chỉ đơn giản thế thôi, cũng cái nồi gang dày cộp đầy nồi tôm hùm mà ngon hơn cả. Chắc vì mẹ trong nồi cơm vun đắp yêu thương, chứa đựng bao đức hy sinh, tảo tần sớm hôm.
Thời gian trôi qua, tôi lớn lên theo bước chân của tuổi trưởng thành mà tôi vẫn không sao quên được. Không thể nào quên bóng dáng mẹ đêm đêm ẩn mình trong gian bếp dột nát, không thể nào quên bữa cơm quê và làm sao quên được nồi cơm mới vào mùa nồng nàn hương vị quê hương. Con người dù tài giỏi đến đâu, nghe tiếng nấu cơm cũng thấy nhớ tuổi thơ, nhớ mẹ, nhớ quê.
Đức Anh
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/nghe-tieng-com-soi-lai-nho-me-nho-nha-a1493126.html” name=””]