Khi anh còn nhỏ, gia đình khó khăn, các cô chú cho anh khoai tây, người khác cho anh cá… Họ nhìn anh lớn lên nên bây giờ anh không thể từ chối khi họ xin.
Trước khi cưới, Khải – chồng tôi – có nhờ tôi xin việc cho anh trai và cháu trai anh ấy. Thực ra, tìm việc làm hiện nay không quá khó khăn. Nhưng vợ chồng tôi không thích đi làm gần nhà mà muốn đi xa ra thành phố lớn để… mở rộng.
Không còn nơi nào để mở, hai chàng trai vào phòng Khải chơi game, phàn nàn về mức lương ở đây thấp và môi trường làm việc ở đó khắt khe. Cháu tôi mới tốt nghiệp cấp 3 cũng xin việc bàn giấy, văn phòng chứ không phải chân tay. Chỉ sau 3-4 ngày làm việc, họ bỏ việc phàn nàn khổ sở, mệt mỏi, còn tôi phải tìm việc khác, vì không thể bỏ họ ở nhà mãi được.
(Hình minh họa) |
Khi chúng tôi lấy nhau và về chung một nhà, việc tìm việc làm cho con cháu dường như là trách nhiệm của tôi. Khải cũng biết tôi không vui nhưng chỉ bảo tôi thử hỏi bạn bè, anh em xem chuyện gì xảy ra. Ngày chúng tôi kết hôn, bố mẹ các em từ quê lên dự.
Không những thế, tôi còn chán ngấy việc người thân vay tiền. Từ chú đến dì, có người vay hàng chục triệu đồng để thay mái ngói vì mùa mưa đang đến, có người vay mua xe cho con đi làm, có người vay để sửa nhà…
Thực ra chồng tôi là người hiền lành và chịu khó. Là người tỉnh, anh cũng siêng năng tiết kiệm nhưng tiêu nhiều bằng số tiền chi cho bố mẹ. Trong đám cưới, anh hỏi bố mẹ mỗi tháng anh gửi về nhà bao nhiêu tiền. Họ nói rằng họ đã sử dụng hết. Nếu Khải cần thì họ sẽ mượn rồi trả lại sau.
Tôi định bảo Khải đừng làm phiền ông bà nội, tôi lo chi phí đám cưới nhưng bố mẹ tôi không đồng ý. Bố mẹ tôi nói ít nhất sẽ tốt hơn nếu mỗi bên chịu chi phí và gia đình tôi sẽ không đòi hỏi thêm.
Sau khi lấy nhau, hai chúng tôi vẫn còn nợ một ít nên phải tiết kiệm để trả nợ. May mắn thay chúng tôi không phải tốn tiền thuê nhà vì bố mẹ tôi đã lấy lại căn hộ thuê cho hai chúng tôi ở.
Chiều nay đi làm về, Khải hỏi ở nhà còn bao nhiêu tiền nên phải gửi một ít về cho bố mẹ. Tôi nói tôi chỉ còn vài triệu để trang trải chi phí tháng này. Tôi bất ngờ vì tháng trước và tháng trước Khải cũng xin tiền. Chẳng lẽ Khải có vợ rồi vẫn phải gửi tiền về nhà như trước?
Đang nấu ăn thì nghe Khải gọi điện cho người khác vay tiền. Anh ấy còn nhắc đến căn hộ chúng tôi đang ở, nói rằng ngôi nhà đó là của bố mẹ tôi chứ không phải của anh ấy. Tôi nói với anh ấy rằng nếu không muốn bị mang tiếng là người ở trọ thì nên trả tiền thuê nhà cho bố mẹ hoặc ra ngoài thuê nhà. Nếu anh ấy quyết định, tôi sẽ làm theo.
Anh ấy nói tôi đang thống trị, coi thường anh ấy và gia đình anh ấy, anh ấy không có quyền quyết định bất cứ điều gì. Tôi đã làm anh ấy cảm thấy khó xử và mất mặt với gia đình, người thân.
(Hình minh họa) |
Khải kể tôi là con một, sinh ra và lớn lên ở môi trường thành phố, họ hàng ở xa, hàng xóm lạnh lùng ít người qua lại nên tôi không hiểu cuộc sống ở làng quê. Khi anh còn nhỏ, gia đình khó khăn, các cô chú cho anh khoai tây, người khác cho anh cá… Họ nhìn anh lớn lên nên bây giờ anh không thể từ chối khi họ xin.
Tôi chỉ cảm thấy tôn trọng chồng mình. Bất cứ điều gì người ta làm cho bạn, bạn đều ghi nhớ rõ ràng và luôn nhắc nhở họ về lòng biết ơn của họ. Dì con dự đám cưới, mẹ mua vé tàu, mua quần áo giày dép, mang quà về nhà, lo mọi chi phí ăn ở…
Tôi nghĩ Khải không nhất thiết phải giữ những lời tri ân đó trong lòng. Dù biết ơn hay không, tôi vẫn giúp đỡ mọi người trong khả năng của mình, nhưng đến vấn đề tiền bạc thì tôi từ chối, vì muốn tiết kiệm tiền để mua nhà trả góp.
Cả buổi tối tôi thấy anh ấy nói chuyện điện thoại với mẹ vợ, mong rằng anh ấy sẽ mất đi sự tôn trọng và giải thích rõ ràng về dự định tiêu tiền của chúng tôi với ông bà ngoại, để sau này không gặp rắc rối gì.
Hội thảo đã học
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/anh-chong-ca-ne-voi-ben-noi-a1505798.html” name=””]