Từ một người bận rộn, tôi trở nên nhàn rỗi khi các thành viên trong gia đình dần biến mất. Điều này khiến tôi cảm thấy lạc lõng và khó thích nghi.
Trong gần 20 năm, cuộc sống của tôi xoay quanh gia đình. Điều quan trọng nhất đối với tôi là chăm sóc các thành viên trong gia đình, từ giặt giũ, chăm sóc quần áo cho đến ăn tối cùng nhau mỗi tối.
Làm việc chăm chỉ và chăm sóc người mình yêu cũng là một niềm hạnh phúc. Chỉ tiếc là tôi nhận ra điều đó quá muộn (ảnh minh họa) |
Gia đình tôi lúc đầu rất đông người. Ngoài việc chăm sóc chồng và hai đứa con, tôi còn chăm sóc cả bố mẹ chồng. Ông bà tôi sống cùng tôi. Thậm chí có lúc tôi cảm thấy khối lượng công việc không tên trong gia đình quá lớn, mọi thứ đè lên vai tôi mà không biết chia sẻ hay bộc lộ với ai.
Chồng tôi quá bận rộn kiếm tiền vì anh ấy là trụ cột gia đình. Công việc của tôi ở văn phòng dễ dàng hơn và ít căng thẳng hơn. Vì vậy, anh ấy chỉ có thể giao việc nhà cho vợ.
Bố mẹ chồng tôi đã gần 80 tuổi, nên họ cần con cái ở bên họ cả ngày lẫn đêm. Con tôi còn quá nhỏ, chúng đi học cả ngày, về nhà chỉ chơi và làm bừa bộn nhà cửa. Nhiều lần tôi đã phàn nàn với chồng rằng tôi quá mệt mỏi để chăm sóc gia đình.
Rồi một ngày, bố chồng tôi lâm bệnh nặng, chỉ sau 5 ngày nằm viện, ông đã qua đời, rời xa gia đình tôi mãi mãi. Gia đình 6 người nay chỉ còn 5 người, không khí gia đình càng thêm cô quạnh khi không còn một người, bữa ăn cũng chỉ để một chỗ.
Từ đó, tôi không thể ủi quần áo cho bố nữa. Khi giặt và phơi khô, tôi luôn cảm thấy chán nản vì thiếu thứ gì đó. Ngay cả việc nấu ăn cũng trở nên khó khăn hơn vì tôi luôn làm thêm một phần theo thói quen.
Vài năm sau, mẹ chồng tôi lâm bệnh. Bà bị đột quỵ và mất sau vài tháng được đưa về nhà từ bệnh viện. Sự trống trải len lỏi vào trái tim tôi, không chỉ trong tôi mà còn trong tất cả các thành viên trong gia đình. Cô con gái 6 tuổi của tôi vẫn gõ cửa nhà ông bà để nhờ bà may quần áo cho chú gấu bông của mình, quên mất rằng bà đã mất.
Tôi vật lộn để làm quen với thực tế là chỉ có 4 người trong nhà. Tôi cảm thấy chân tay mình như thừa thãi, tôi có nhiều thời gian rảnh hơn trước nhưng tôi vẫn cảm thấy… không vui.
Các con dần lớn lên. Con trai tôi đi học đại học và học xa nhà. Bây giờ chỉ còn 3 người trong gia đình. Con gái tôi đang học năm cuối cấp 2 và phải học thêm. Bây giờ gia đình tôi chỉ ăn tối cùng nhau 3 ngày một tuần, khi con gái tôi không phải về nhà muộn vì học thêm. Những ngày khác, chỉ có tôi và chồng tôi, thường xuyên ra ngoài ăn với khách. Ngay cả khi tôi nấu ăn, không ai ăn.
Nếu chúng ta vẫn có thể ở bên nhau, dù có khó khăn thế nào, chúng ta phải trân trọng nó (ảnh minh họa) |
Bây giờ tôi rất rảnh, rất rảnh, nhưng tôi ước mình bận rộn như trước. Hồi đó, mặc dù khó khăn, tôi vẫn có thể ở bên và chăm sóc những người tôi yêu.
Bạn bè khuyên tôi nên sống cho bản thân nhiều hơn, đi mua sắm, du lịch, gặp gỡ và giao lưu với mọi người, nhưng tôi không hứng thú với những điều đó. Du lịch sẽ không vui nếu không có gia đình, và những cuộc gặp gỡ và trò chuyện vô nghĩa khiến tôi cảm thấy mình đang lãng phí thời gian.
Hạnh phúc không chỉ đến từ việc theo đuổi mục tiêu cá nhân mà còn đến từ việc chia sẻ và quan tâm đến người khác. Khi chúng ta làm cho những người thân yêu của mình hạnh phúc, chúng ta cũng đang tạo ra một cuộc sống có ý nghĩa cho chính mình. Thật đáng tiếc là tôi đã không nhận ra điều này sớm hơn.
Sống cho mình và sống cho người khác không phải là hai điều đối lập. Khi tôi chăm sóc gia đình, tôi không chỉ hoàn thành trách nhiệm của mình mà còn tìm thấy niềm vui và sự thỏa mãn sâu sắc trong tâm hồn.
Bảo Anh (Bình Chánh, TP.HCM)
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/nguoi-me-ban-ron-bi-soc-vi-that-nghiep-a1533679.html” name=””]