Mẹ chồng gọi tôi đến nhà và tặng tôi một “vật lưu niệm” – một chiếc vòng tay vàng rất đẹp có dây hoa mai. Tôi thực sự cảm động, mọi giận dữ giữa mẹ chồng và con dâu trước đó đều tan biến.
Tôi kể lại câu chuyện trên, hai người bạn thân trêu tôi là “trẻ con đòi quà”, “dễ dụ dỗ”… Tuy nhiên, bạn biết không, không phải vì món quà trên khiến tôi quên đi cơn giận trước đó. Nhưng “Món quà” mẹ chồng tặng làm tôi nhớ đến bát cháo hành mẹ nấu cho tôi cho đỡ cảm ngày tôi ra ngoài.
Hôm đó, anh Hùng (chồng tôi bây giờ) đưa tôi về nhà ra mắt bố mẹ anh. Gặp tôi, ông bà tôi vui vẻ, thân thiện như những người thân trong một gia đình. Cả đêm hôm trước tôi hồi hộp và khó ngủ. Ngày hôm sau tôi kiệt sức vì bị gió thổi trúng. Ấn tượng đầu tiên của tôi về mẹ chồng là hình ảnh bà chu đáo bưng cho tôi bát cháo nấu với thịt băm, hành lá, tía tô và bảo tôi “ăn đi còn nóng để nhanh khỏi bệnh”.
Ảnh chỉ mang tính chất minh họa – Shutterstock |
Sau một giấc ngủ ngắn tỉnh dậy, tôi thấy bộ quần áo mình thay lúc sáng đã được cô giặt, phơi khô và gấp gọn gàng ở góc giường. Lúc đó tôi rất xúc động và không nghĩ cô ấy có thể làm những việc này cho tôi. Bây giờ nhìn lại, tôi càng thấy có lỗi với mẹ chồng và tự trách mình đã giận dữ không đáng có.
Sau 15 năm chung sống với bố mẹ chồng, vợ chồng tôi và các con đã dọn ra ngoài cách đây 2 năm. Sở dĩ tôi thuyết phục được chồng ra đi là để “tránh mâu thuẫn để giữ gìn tình cảm gia đình”, bởi trong suốt bao năm chung sống giữa tôi và mẹ chồng có rất nhiều mâu thuẫn, hầu hết đều là chuyện nhỏ nhặt. vấn đề gây ra bởi sự khác biệt khu vực và quan điểm thế hệ.
Mỗi khi bố mẹ nói điều gì đó, tôi thường có thói quen trả lời “vâng, con biết” để xác nhận rằng mình hiểu những gì họ nói. Tuy nhiên, mẹ chồng lại “chê” bố chồng “Vân luôn giả vờ như biết mọi chuyện”. Nghe bố chồng nhắc nhở, tôi chỉ biết “nuốt cơn giận”. Thấy mẹ tôi đã ngoài 80 tuổi xách quần áo đi phơi, tôi nói: “Mẹ ơi, để đó cho con sấy khô nhé”.
Nhưng lo việc văn phòng nên tôi quên mất. Cô lại trách câu nói bóng gió “nói mà không làm”. Tôi cảm thấy tức giận khi thấy cô ấy luôn trách móc tôi không hiểu được sự vất vả của tôi và các con. Chuyện tương tự cứ lặp đi lặp lại khiến tôi mệt mỏi. Có lúc, hai mẹ con cùng nhau vào bếp mà không ai nói với nhau một lời.
“Giọt cuối cùng” khiến tôi quyết định ra đi là trách con dâu và bố chồng chưa đủ. Ngày nào mẹ cũng gọi điện về nhà, “biến” tôi thành một kẻ vụng về, ham chơi. Trong khi đó, việc lớn việc nhỏ trong nhà thường do tôi làm. Khi bố mẹ đi khám bệnh hay cần làm bất cứ giấy tờ gì, tôi luôn đưa họ đến đó. Tôi đi làm nhưng thu xếp thời gian đưa 3 con đi học, nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa…
Tôi cũng mở một cửa hàng quần áo để kiếm thêm thu nhập trang trải chi phí học tập cho con. Vậy mà mẹ chồng lại “tấn công” tôi, bố chồng cũng tham gia “bắt nạt” tôi. Có lần, sau khi dọn dẹp lúc 11 giờ đêm, tôi đi thẳng vào phòng con ngủ. Buổi sáng, ở tầng dưới, mẹ chồng tôi hét lên: “Ăn xong mẹ còn không rửa bát”. Bình thường, bố chồng tôi sẽ rửa bát đĩa sau khi ăn xong rồi xếp gọn gàng vào tủ trước khi đi ngủ. Lần này không biết anh vô tình hay cố ý không rửa khiến tôi “lãnh đạn”.
Mỗi lần tôi khóc lóc hay phàn nàn, chồng tôi chỉ im lặng. Anh chọn cách “ngây thơ” như một người “vô hình”. Tôi không còn cách nào khác là phải giải quyết vấn đề giữa mình và mẹ chồng, và việc chuyển ra ngoài là lựa chọn hợp lý nhất. “Yêu xa, yêu gần” là điều đúng trong gia đình tôi. Từ ngày vợ chồng tôi đi xa, bố mẹ chồng quan tâm đến con cháu nhiều hơn và bớt giận dữ hơn trước.
Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa – Our-Team |
Ông bà ngoại yêu quý tôi. Lần nào tôi hỏi thích ăn gì thì anh lại đi chợ, nấu xong cô gọi cả nhà tôi lại cùng ăn. Ngược lại, tôi còn quan tâm đến việc ông bà tôi cần gì, thích ăn gì. Mình hay mua hoặc nấu mang về. Mới đây, khi đang ăn món bò kho tôi nấu, bố mẹ chồng tôi gật đầu: “Vân nấu ngon lắm”.
Cha mẹ tôi ngày càng già đi, sức khỏe ngày càng yếu đi. Vợ chồng tôi mong muốn đón các cháu về sống cùng để chúng tôi có thể chăm sóc cho các cháu. Nhưng bố mẹ tôi vẫn thích sống một mình, lặng lẽ, nói rằng: “Khi nào mình yếu đuối hẳn thì sẽ tìm ra cách, bây giờ mình có thể tự lo được”. Tôi khoe chiếc vòng tay mẹ chồng tặng. Chồng tôi cười trêu: “Mẹ chồng thương con dâu quá”.
Tôi đã giữ món quà này cùng với 3 chiếc vòng tay cô ấy tặng 3 đứa con tôi làm kỷ niệm. Tôi mãi mãi biết ơn mẹ đã nấu cháo hành cho tôi đỡ cảm lạnh.
Nam Vân
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/chiec-vong-ky-vat-a1508137.html” name=””]