Vợ chồng là nghĩa trăm năm, đâu phải mệt mỏi là thả lỏng. Muốn buông tay dễ lắm, đi cùng nhau đến hoàn thiện đường mới khó.
Ảnh mang tính minh họa: Shutterstock |
Từ hôm nay vợ chồng cãi nhau, đến nay đã được 1 tuần. Nếu như ở thời điểm 20 năm trước, chỉ cần cãi nhau 1 buổi mà chưa thấy chồng xuống nước hay có tín hiệu làm lành, chị đã vô cùng đau khổ, bức bối, ăn không ngon, ngủ không yên. Thời gian đó, hoặc là chị phải làm trận làm thượng, căng thẳng như dây đàn buộc anh phải thể hiện thái độ nhượng bộ, hoặc trong tình huống căng thẳng không được thì chị xuống nước làm lành.
Nói chung là phải giải quyết cho nhanh gọn, chứ càng để lâu chị càng không yên trong lòng. Người ta nói cái chết hôn nhân còn nóng ấm thì cái gì cũng phải vội vã, giận dữ, thương ra thương, toát mồ hôi thì khó chịu.
Vậy mà bây giờ, chị lấy lòng hạ nhiệt. Không phải chị hết thương anh, mà là mệt mỏi với những cơn giận dữ. Không có anh, chị vẫn có thể vận hành tốt cuộc sống gia đình. Anh không đưa con đi học thì chị đưa. Anh không về ăn cơm thì chị đưa con đi học thêm xong vẫn có thể ngồi ăn một mình, vừa ăn vừa coi phim, càng tự làm, thoải mái.
Dù anh về chậm, chị ngủ càng thoải mái vì giường rộng, lại có thể kích hoạt chương trình đọc truyện tình lên nghe loa ngoài, không cần gắn Tối tai nghe. Cuối tuần anh bận rộn, chị cũng bận rộn – chị vì cũng có bạn bè của mình, hoặc càng tự động cùng con ăn ngoài, mua sắm, rồi 2 mẹ con đi dưỡng đầu, mát-xa.
Tháng nào anh quên tặng tiền lương, chị cũng tự cân đối thu chi được, vì chị làm ra tiền. Đồ trong nhà hư, anh không sửa thì chị kêu thợ, chỉ cần có tiền thì giờ nào cũng có. Càng ngày, chị càng tìm thấy mình độc lập, tự chủ. Không có anh, chị vẫn sống tốt.
20 năm bên nhau, từ 2 bàn tay trắng, 2 bên nội, ngoại cũng nghèo nên không hỗ trợ được gì, đến nay, vợ chồng chị đã có nhà, có xe, có mấy mảnh đất ở ngoại thành và cả ngoài tỉnh, có thêm miếng vườn để trồng cây hái trái, trồng rau sạch, nuôi con gà, con heo. Con cái học trường quốc tế. Đằng sau thành quả đó là những tháng ngày “cày” công việc không được quản lý qua đêm.
Bây giờ chị thấy mệt, không còn hơi thở mà phấp phỏng, Khóc cười với những cơn giận vợ chồng. Như cầu làm lành với chồng không còn nữa, chồng giận dữ, rồi thời gian sẽ làm pha tất cả. Cũng đến mức mà bỏ nhau đâu, anh giận rồi sẽ tự về – chị nghĩ.
Do đó, lần chờ đợi này không được tự động tìm thấy. Sau trận đấu nhau, anh kéo vali ra cửa, nói là đi công tác. Chị không trầm lắng nghe trong lòng, trong suốt 2 ngày qua. Hôm nay là ngày thứ ba, nhân lúc rảnh rỗi, chị ngồi xem lại điện thoại, xóa bớt rác, ảnh chụp xấu để giải phóng bộ nhớ. Tiện tay, chị check tin nhắn của chồng nhé. Không có tin nào mới.
Chị nhanh cả tin nhắn SMS, Zalo, Messenger, Viber, Instagram… đều không có. Chị vào Facebook xem anh có đăng tin gì mới, hay bình luận trên trang nào không – hoàn toàn không. Một thoáng vui lòng. Chị định im lặng, nhưng đến quyết định thì không giữ được bình tĩnh nữa, chị bấm số gọi anh.
Ảnh mang tính minh họa – Shutterstock |
Điện thoại ò í e. Chị gọi liên tục 10 cuộc gọi nữa vẫn không liên lạc được. Bao nhiêu nghi hoặc, phỏng, lo lắng hiện ra trong lòng. Chị nhận ra anh vẫn rất quan trọng với chị, chỉ là chị cố tình không thừa điều đó mà thôi. Đến tối, điện thoại reo, không phải anh mà là một số máy bàn chưa biết. Chị nhà tới chụp máy rồi thất vọng.
Nhưng không, đúng là giọng nói quen thuộc của anh. Tiếng anh trầm ấm: “Mấy mẹ con ở nhà khỏe không? Anh đi mở rộng thị trường, vô khu này không có sóng điện thoại, mới nhờ điện thoại gọi về cho vợ…”.
Chị nghe như một cú đá nặng nề vừa được đẩy ra. Bao nhiêu điều muốn nói với anh than trốn đi đâu mất, chị chỉ đáp nói: “Mẹ con em khỏe, chờ ba về!”.
Anh đã máy từ lâu mà chị vẫn bần thần. Chị thấy vẫn còn có thể khi chưa để lòng mình lạnh nhạt. Vợ chồng là nghĩa trăm năm, đâu phải mệt mỏi là thả lỏng. Muốn buông tay dễ thương lắm, đi cùng nhau đến trọn con đường mới cần cả tình yêu và lòng bao dung.
Hạ An
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/dau-phai-cu-met-la-buong-a1538100.html” name=””]