10 ngày sau sinh, xuống bếp rót cốc nước uống thì tôi vô tình nhìn thấy cảnh mẹ chồng đang chuẩn bị cơm cữ. Thấy cảnh này tôi quyết định ly hôn.
Tôi và chồng lấy nhau chỉ sau 3 tháng quen biết, khi đó anh 33 tuổi còn tôi mới 21 tuổi và đang là sinh viên đại học năm 2. Do anh nói dối gia đình rằng tụi tôi quen nhau lâu rồi nên mọi người trong nhà anh mới dồn cưới.
Lần đầu tôi về nhà anh chơi với tư cách bạn bè, mẹ anh niềm nở đón tiếp. Đáng nói, ngay lần đó mẹ anh đã xin số điện thoại bố mẹ tôi. Tưởng bà xin vậy thôi, ai ngờ bà lại gọi điện đặt luôn vấn đề cưới hỏi. Sau đó, mọi chuyện diễn ra chóng vánh tới mức tôi còn không thể tin nổi rằng mình đã là gái có chồng.
Sau đám cưới, tôi vẫn tiếp tục đi học hết đại học và đó cũng là điều tôi ân hận nhất từ trước tới nay. Nhẽ ra tôi nên học xong đại học, kiếm được việc làm ổn định rồi mới lấy chồng, như vậy sẽ không bị mang tiếng chồng nuôi ăn học.
Cưới nhau được 3 năm, bố chồng qua đời, hai vợ chồng bàn với nhau đón mẹ lên ở cùng để tiện chăm sóc. Tuy nhiên, đây là sự khởi đầu cho chuỗi ngày cơ cực của tôi.
Đón mẹ chồng lên ở cùng nhưng không ngờ đó lại là sự khởi đầu cho chuỗi ngày cơ cực của tôi. (Ảnh minh họa)
Thu nhập của vợ chồng tôi tương đối tốt, nhưng khi mẹ chồng lên ở cùng, bà lại bắt phải ăn uống tằn tiện. Có hôm chồng mua con vịt về đổi món, nào ngờ bà lại chửi mắng hai vợ chồng ăn tiêu hoang phí rồi giận dỗi bỏ cơm luôn. Chưa hết, mẹ chồng còn thường xuyên so sánh tôi với con dâu của nhà dì, nhà bác, bêu rếu tôi với hàng xóm.
Vợ chồng tôi hiếm muộn, đi khám không ra nguyên nhân gì thì mẹ chồng lại đổ lỗi lên đầu con dâu. Suốt thời gian đó gần như không có ngày nào là bà không chửi, không nói kháy tôi.
“Bố mẹ cô phải ăn ở thế nào thì mới đẻ ra loại không biết đẻ như cô”, “chồng mà ra ngoài ngoại tình, có con dẫn về nhà thì mẹ nó chả theo về, đến lúc đó cô tự biết đường xách quần áo mà đi”,… Đó là một số câu mẹ chồng hay chửi tôi.
Nhiều lần tôi có tâm sự với chồng, nhưng anh chỉ khuyên tôi nên nhẫn nhịn mẹ. Đau đớn, nhục nhã ê chề nhưng vì cái nhà này mà tôi chịu đựng tất cả.
Nhiều lần tôi có tâm sự với chồng, nhưng anh chỉ khuyên tôi nên nhẫn nhịn mẹ. (Ảnh minh họa)
Sau nhiều lần cố gắng không được, hai vợ chồng đành phải đi làm thụ tinh nhân tạo. May mắn thay, tôi thành công ngay từ lần đầu tiên. Ngỡ rằng có bầu rồi thì mẹ chồng sẽ khác nhưng tôi đã nhầm, bà vẫn đối xử cay nghiệt với con dâu như trước.
Khi mang thai được 5 tháng, tôi phát hiện chồng ngoại tình. Vì chuyện này mà hai vợ chồng cãi nhau om sòm. Dẫu lỗi sai thuộc về chồng nhưng mẹ chồng vẫn bênh anh chằm chặp, ngược lại đổ hết lỗi lầm lên đầu tôi: “Tại cô ăn ở không ra gì nên con tôi mới ra ngoài tìm người phụ nữ khác đấy, đáng đời”.
Cũng là phận phụ nữ với nhau, tôi lại đang mang thai cháu của bà, tại sao bà lại cay nghiệt với tôi như thế chứ? Uất ức lắm nhưng vì đứa con trong bụng tôi lại nhẫn nhịn, hy vọng một ngày nào đó mẹ và anh sẽ thay đổi.
Tôi sinh cho anh một cậu con trai kháu khỉnh. Lúc ở cữ, tôi được mẹ chồng cơm bưng nước rót tận giường, nhưng bữa tươi nhất là cơm với một quả trứng và ít rau luộc. Thực ra là do tôi sinh mổ, con lại quấy nên tôi rất mệt mỏi, thôi thì im lặng mẹ nấu gì ăn nấy vậy.
Tôi sinh mổ, con lại quấy nên tôi rất mệt mỏi, thôi thì im lặng mẹ nấu gì ăn nấy vậy. (Ảnh minh họa)
10 ngày sau sinh, xuống bếp rót cốc nước uống thì tôi vô tình nhìn thấy cảnh mẹ chồng đang chuẩn bị cơm cữ. Bà lôi cơm nguội để trong tủ lạnh cả tuần ra hâm nóng cho tôi ăn, thức ăn thừa đêm qua được đặt thẳng lên mâm chứ chẳng thèm hâm lại.
Nhìn cảnh này tôi không nhịn được nữa nên lên tiếng than thở, ăn uống thế này thì hai mẹ con tôi có mà sinh bệnh ra ấy chứ. Dĩ nhiên, mẹ chồng tôi chẳng chịu thua nên mẹ chồng nàng dâu lời qua tiếng lại. Đúng lúc này thì chồng về, anh chỉ nghe mẹ và chửi tôi thậm tệ:
– Được mẹ tôi cơm bưng nước rót tận giường cô còn đòi hỏi gì nữa, sướng không biết đường hưởng. Đã không xuống nấu cho mẹ tôi ăn thì thôi, đằng này còn ở đó giở tính tiểu thư, trách móc. Không ở được thì cô cuốn xéo khỏi đây đi.
Mẹ chồng tai ách, chồng lại như vậy khiến tôi tuyệt vọng đến cùng cực. Không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, tôi đề nghị ly hôn, vào phòng thu dọn đồ đạc rồi ôm con đi luôn. Bao năm qua tôi chịu đựng vậy đủ rồi, một người chồng người cha như vậy thà không có còn hơn, sau này con lớn con sẽ hiểu cho nỗi khổ của tôi thôi đúng không?
[yeni-source src=”https://arttimes.vn/gia-dinh/o-cu-duoc-me-chong-com-bung-nuoc-rot-xuong-bep-1-lan-toi-lien-de-nghi-ly-hon-c59a10569.html” alt_src=”https://eva.vn/me-chong-nang-dau/o-cu-duoc-me-chong-com-bung-nuoc-rot-xuong-bep-1-lan-toi-lien-de-nghi-ly-hon-c210a529492.html” name=””]