Sau hơn 2 năm “sống một mình”, tôi rút ra kết luận rằng những người thường xuyên phàn nàn rằng ở nhà chồng khổ là sai lầm và hiếm khi biết ghi nhận sự cố gắng của vợ/chồng.
Tôi có một người chị họ sống gần nhà, năm nay đã khoảng 50 tuổi. Trước đây tôi thường nghe chị than phiền rằng “cả đời phải ở nhà chồng” là khổ cực và tủi nhục vô cùng. Lời khuyên của cô luôn là phụ nữ phải học tập, làm việc, tự lập và không được sống “ký sinh” chồng thì sẽ không hạnh phúc. Chỉ cần nhìn vào gương của cô ấy là bạn sẽ thấy rõ.
Từ nhỏ, suy nghĩ của tôi đã bị ảnh hưởng mạnh mẽ bởi lời nói của cô. Thậm chí tôi còn có chút sợ hãi với suy nghĩ nếu mình thất nghiệp và không kiếm được tiền thì sẽ rất bi thảm. Anh họ mình đã trải nghiệm và chia sẻ rồi, sao có thể sai được?
Ảnh chỉ mang tính chất minh họa – Shutterstock |
Vì vậy, tôi cố gắng có công việc riêng ở một văn phòng nhỏ. Lương không cao nhưng cũng nhiều. Chỉ là tôi thường xuyên phải đi công tác thôi. Công việc không nặng nề nhưng áp lực tinh thần khiến tôi thường xuyên căng thẳng. Chưa kể, là người say xe, tôi khá mệt mỏi và vất vả trên những chặng đường kéo dài nhiều ngày.
Con cái của tôi chủ yếu được giao cho người giúp việc. Tôi lo lắng trước mọi yêu cầu xin nghỉ phép, tăng lương… từ họ. Hơn 10 năm làm việc, đôi khi tôi chỉ muốn có một chút thời gian để nghỉ ngơi hoàn toàn, thư giãn vài bữa, không phải gánh nặng cơm ăn áo mặc.
“Bố con ngày xưa rất xấu tính, chỉ biết đi làm kiếm tiền về nhà nhưng con ốm đau, vợ ốm đau, nhà cũng không đủ tiền, dù có thế nào đi chăng nữa”. Nhiều lần tôi chứng kiến chị họ kể lại tội ác của chồng cho con cái nghe như vậy. Không biết các con chị cảm thấy thế nào, có ghét, trách bố không nhưng theo tôi, chị khá thoải mái, cả đời chủ yếu lo việc nhà, chưa một lần phải vất vả mưu sinh. Chồng cô dù có chút bất cẩn nhưng vẫn là người có trách nhiệm nuôi cả gia đình 6 người, giáo dục con cái đầy đủ rồi mới lập gia đình.
Một ngày nọ, tôi quyết định nghỉ việc và trở thành một người phụ nữ nội trợ với mong muốn khi rảnh rỗi sẽ đi làm thêm hoặc chuẩn bị một số đồ ăn, bánh ngọt để bán trên mạng. Chồng tôi chỉ nói đơn giản là tùy em sắp xếp, miễn là em cảm thấy thoải mái và hài lòng là được. Anh ấy không phản đối hay tỏ ra ủng hộ, nhưng tôi thầm nhận ra anh ấy có chút lo lắng…
Tôi hiểu tình thế khó xử của anh, và càng hiểu hơn tại sao anh không mạnh dạn nói “cứ ở nhà đi, anh lo”. Bởi thu nhập của anh không quá cao, trong thời điểm khó khăn về giá cả vật chất và kinh tế chung. Nếu làm cẩn thận thì cũng đủ nhưng chắc chắn mỗi năm sẽ không có một khoản tiết kiệm nào có thể thấy được. Chúng tôi cũng không có thu nhập thụ động hay bất cứ điều gì đảm bảo nên việc “nghỉ hưu sớm” có phần hơi liều lĩnh. Nhưng tôi kiệt sức rồi. Tôi cần một sự thay đổi, tôi cần một chút thời gian yên tĩnh để nghỉ ngơi và nạp lại năng lượng cho sức khỏe…
Cuộc sống của gia đình tôi sau khi tôi làm nội trợ khá ổn định. Tôi đã cố gắng tiết kiệm và cắt giảm chi phí trước đây bằng cách sử dụng sức lao động của chính mình. Chẳng hạn, tôi tự tay đưa đón con, ngừng thuê người giúp việc, đi chợ, siêu thị chọn đồ khuyến mãi, tận dụng đồ dùng trong nhà, hạn chế mua đồ ăn sẵn… Tôi quan tâm. cho và chào đón trẻ em. Chồng và các con muốn cô nhiều hơn như một cách tế nhị bù đắp cho việc cô “không đi làm”. Mặc dù thực sự tôi có một khoản thu nhập nhỏ đủ để chi tiêu cá nhân nhưng tôi chọn cách tiết kiệm có chừng mực.
Ảnh chỉ mang tính chất minh họa – Beo.AI |
Điều quan trọng nhất là tôi cảm thấy hài lòng và may mắn khi được chồng “cho phép” ở nhà mà không hề có ý kiến gì. Anh cũng chưa bao giờ tỏ ra khó chịu hay bày tỏ thái độ “vợ mình thật vô dụng”. Tôi cảm thấy vinh dự khi được tự do ăn ngủ tùy ý, không còn phải bó buộc lịch trình hay nhìn mặt sếp hay đồng nghiệp rồi sống trong căng thẳng.
Sau hơn 2 năm “sống một mình”, tôi rút ra kết luận rằng những người thường xuyên phàn nàn rằng ở nhà chồng khổ là sai lầm và hiếm khi biết ghi nhận sự cố gắng của vợ/chồng. Bởi họ thường rơi vào trạng thái: bỏ việc, không tạo ra giá trị gì nên thiếu tự tin, dễ mặc cảm và tự cho mình là trung tâm.
Họ quên hoặc đánh giá thấp những đóng góp của mình cho gia đình. Hoặc họ chưa bao giờ phải làm việc vất vả nên khó thông cảm và hiểu được sự hối hả, nhộn nhịp của việc vật lộn kiếm sống bên ngoài. Nếu bạn có sự chuẩn bị và sẵn sàng cả về vật chất lẫn tinh thần thì việc “ở được bên chồng” là điều chúng ta nên trân trọng…
Hai Duong
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/o-nha-chong-nuoi-suong-chu-khong-kho-a1503162.html” name=””]