Tôi không chịu nổi khi thấy những chiếc khăn treo bừa bãi, những chiếc khăn mềm không được gấp gọn gàng, những cuốn sách trên kệ không đúng thứ tự, những món ăn trên kệ không đúng chỗ, thức dậy mà không gấp chăn…
Tôi yêu sự sạch sẽ và trật tự quá mức. Ngay cả bản thân tôi cũng nhận ra rằng mình đã suy nghĩ quá nhiều, gây áp lực cho những người xung quanh. Nhưng tôi không thể thay đổi được bản chất này, dù tôi biết lăng nhăng một chút cũng chẳng có tác dụng mấy.
Mỗi khi nhìn thấy có người vào bếp là tôi lập tức cảm thấy khó chịu. Tôi không thích ai đó làm bừa bộn trong nhà bếp của tôi. Tôi thậm chí không kiềm chế được bản thân mà lao ngay vào dọn dẹp, khiến người khác bối rối và khó xử.
Ngay cả mẹ của tôi cũng không thể chịu được áp lực khi ở cạnh con gái mình. Khi cô đến thăm, chén, đĩa, cốc không được rửa ngay sau khi sử dụng mà được bỏ vào bồn rửa và để đó. Cô ấy nói sẽ ăn và tắm rửa sau. Thế là tôi lập tức vào dọn dẹp và đặt bát đĩa, ly, cốc lên kệ.
Tôi luôn yêu cầu mọi người dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ (ảnh minh họa) |
Mẹ muốn giúp tôi nấu cơm và rửa rau trong bếp. Tuy nhiên, cô vặn vòi quá to khiến nước bắn tung tóe lên mặt bàn đá và tường bếp. Nhìn nước nhỏ giọt, tôi không khỏi lấy khăn lau ngay. Mẹ tôi có thói quen đánh răng và để chúng trên bàn ăn. Tôi liền nhặt chiếc tăm lên, bỏ vào thùng rác và lau mặt bàn lần nữa. Mẹ tưởng tôi muốn bỏ mẹ nên mới cư xử như vậy. Cô ấy giận dữ bỏ đi và rất ngại ngùng mỗi lần đến nhà tôi thăm.
Vì không yên tâm khi giao việc nhà cho ai nên tôi luôn tự mình đảm nhận mọi công việc. Có những ngày ở cơ quan có quá nhiều việc nên tôi phải mang về nhà làm. Quần áo trong máy đã giặt xong, tôi nhờ chồng giúp phơi khô. Chồng tôi đồng ý giặt đồ nhưng anh ấy không làm ngay. Chồng tôi bảo tôi hãy chạy bộ trước, trước khi đi ngủ tôi sẽ phơi quần áo. Tôi đang làm dở thì nghe anh nói thế, tôi đứng dậy và tự mình đi phơi quần áo. Đồ giặt đã giặt nhưng vẫn chưa khô khiến tôi rất khó chịu. Nếu quần áo trong máy không được sấy khô ngay, tôi sẽ không thể tập trung vào việc khác.
Tôi không thể chịu được sự bừa bộn và thiếu trật tự (minh họa) |
Có những ngày đi ngủ, tắt đèn, xem phim, chợt nhớ ra mình chưa ủi đồng phục cho con. Dù con tôi có tới 5 bộ đồng phục nhưng nếu tôi không ủi ngay một bộ sẽ không có tác dụng gì, nhưng lúc đó tâm trí tôi cứ quẩn quanh với ý nghĩ về những bộ quần áo chưa được ủi. Thế là tôi đứng dậy và đi ủi quần áo. Tôi không bao giờ ngồi đủ lâu để xem hết một bộ phim, bởi trong lúc đó tôi sẽ chợt nhớ ra những việc mình chưa làm và phải đứng dậy làm ngay.
Bất cứ điều gì không có kế hoạch hoặc không có tổ chức đều khiến tôi khó chịu. Tôi không chịu nổi khi thấy những chiếc khăn treo bừa bãi, những chiếc khăn mềm không được gấp gọn gàng, những cuốn sách trên kệ không đúng thứ tự, những món ăn trên kệ không đúng chỗ, thức dậy mà không gấp chăn…
Con tôi đôi khi tức giận khi ở gần mẹ. Tôi liên tục nhắc nhở con tôi đã tắm chưa, đã đánh răng chưa, đã gội đầu chưa, đã gội đầu chưa? Hai vợ chồng lên giường tắt đèn đi ngủ nhưng tôi bắt anh đứng dậy đi đổ rác. Tôi không thể chịu nổi khi biết rằng rác sẽ ở lại trong nhà qua đêm. Nếu chồng tôi trì hoãn, tôi sẽ tự mình làm.
Nhiều khi tôi thắc mắc tại sao chén, bát, đũa sau khi ăn không được rửa ngay, đồ giặt để trong máy từ tối đến sáng, mặt bàn bẩn, quên đánh răng mà người ta vẫn có cảm giác như sắp đi ngủ. rất bình thường. Tôi có phải là người duy nhất khó chịu và khó chịu với những điều đó không? Hay đúng là tôi mắc chứng OCD (rối loạn ám ảnh cưỡng chế)?
Có lần tôi bị bệnh phải nhập viện. Thấy tủ đầu giường của bệnh viện quá bẩn, tôi dùng khăn giấy ướt lau sạch tủ. Bệnh nhân trong phòng còn cười nói sao tôi khổ thế, đi dọn tủ bệnh viện.
My Ngoc
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/sach-se-gon-gang-qua-muc-co-phai-toi-bi-benh-ocd-a1513992.html ” name=””]