Diễn viên Quang Tuấn cho rằng anh may mắn vì mỗi lần mang phim đi dự thi đều suýt đoạt được giải thưởng.
Sau gần 20 năm trong nghề, Quang Tuấn vẫn là một trong những diễn viên “bán chạy” nhất Việt Nam với tần suất đóng phim đáng nể. Những năm gần đây, anh xuất hiện trong hàng loạt phim như Brilliant Ashes, Super Easy Job, Sleep Shadows, Very Good Squad … Bên cạnh đó, nam diễn viên gốc Bà Rịa – Vũng Tàu cũng giành được nhiều giải thưởng. như Cánh diều vàng, Liên hoan phim Việt Nam và tham gia các tác phẩm đạt giải tại các cuộc thi quốc tế.
Mới đây nhất, Quang Tuấn tiếp tục để lại dấu ấn với vai chính trong loạt phim ăn khách Tết Ở Làng Địa Ngục – đứng đầu về lượt xem trên nền tảng trực tuyến Netflix. Nhân dịp này, nam diễn viên đã chia sẻ nhiều về quá trình làm phim cũng như quan điểm của anh về cuộc sống cá nhân và sự nghiệp.
Khi nhận một dự án, điều quan trọng nhất với tôi là kịch bản
Bạn cảm thấy thế nào khi Tết Ở Làng Địa Ngục đứng đầu về lượt xem trên các nền tảng trực tuyến?
Khi phim lên sóng, cả ê-kíp rất lo lắng vì đây là lần đầu tiên một bộ phim kinh dị Việt Nam được làm theo phong cách lịch sử, không biết liệu khán giả có chấp nhận hay không. Sau khi dự án đứng đầu về lượt xem, tôi và mọi người rất vui vì công sức của mọi người đã được đón nhận.
Để có những cảnh quay ấn tượng và chân thực, đoàn làm phim đã phải quay phim tại một ngôi làng hẻo lánh ở tỉnh Hà Giang trong thời gian dài. Ông có thể chia sẻ đôi chút về quá trình thực hiện dự án này?
Khi cả nhóm đến Hà Giang, tôi chỉ nghĩ sẽ quay ở vùng đồng bằng. Tôi cũng xin đi trước các diễn viên khác 2 tuần để làm quen với bối cảnh và đường đi vì nhân vật ông Thập trong phim phải đi lại rất nhiều. Lúc đầu tôi phải đi bằng xe máy vì đường nhỏ, ô tô không vào được. Lên bản, phong cảnh rất đẹp và thơ mộng. Việc lắp đặt máy quay ở đó rất khó khăn nên đoàn làm phim đã rất vất vả, phải mang theo những thiết bị rất nặng.
Thực sự, khi quyết định đóng bộ phim này, tôi đã biết nó sẽ mệt mỏi và khó khăn. Tuy nhiên, lên đến làng, nhiều chuyện xảy ra mà tôi không lường trước được. Vì quen sống ở đồng bằng nên tuần đầu lên núi ngày nào tôi cũng chảy máu cam. Từ tuần thứ 2 tôi dần quen dần. Tôi cố gắng đi bộ lên xuống núi để thích nghi.
Một vấn đề lớn khác là nước. Trên đó người dân chủ yếu lấy nước uống từ nguồn trên núi. Khi có thêm đoàn làm phim gần 200 người ở trên đó, mỗi lần đưa nước từ dưới lên lên rất khó khăn. Các thành viên trong đội tắm chỉ được lấy một xô nước. Các diễn viên được ưu ái hơn có hai thùng để tẩy trang và máu me. Nếu bận quá thì chỉ có 1 thùng rưỡi thôi.
Điều khó khăn nhất của Quang Tuấn khi tham gia Tết Ở Làng Địa Ngục là gì? Bạn đã chuẩn bị cho nhân vật này như thế nào?
Thực sự, với bộ phim này, tôi thấy có nhiều điều khó khăn. Người đọc truyện còn biết ông Thập là trưởng thôn, người là người gắn kết mọi người dân trong làng. Tuy nhiên, tất cả những câu chuyện trong phim không xảy ra trực tiếp với anh mà với những người xung quanh. Đây là người được chọn nhưng khá mù mờ. Cái khó là làm sao truyền tải được thần thái của nhân vật.
Tuấn rất vui khi những suy nghĩ đau đớn về vai diễn của mình được thể hiện qua ánh mắt và trình chiếu đến khán giả. Nếu khán giả cảm thấy tôi là người kết nối mọi người trong làng thì có nghĩa là tôi đã làm khá tốt. Tất nhiên, tôi không thể làm điều đó một mình.
Nhà sản xuất đã giao cho tôi một vai mà ai đọc kịch bản đều thấy rất dễ dàng. Nhưng đối với tôi thì ngược lại. Để tạo ra anh Thập, tôi rất biết ơn đạo diễn Trần Hữu Tấn cũng như các diễn viên khác đã hỗ trợ rất nhiều.
Tết Ở Làng Địa Ngục được lấy cảm hứng từ nhiều yếu tố văn hóa dân gian Việt Nam. Bạn nghĩ sao về hướng đi đó của đội?
Tôi cảm thấy đây là một hướng đi khá tốt. Văn hóa dân gian nước ta có nhiều câu chuyện hay cần được khai thác thành phim. Khán giả quốc tế rất yêu thích những tác phẩm đó. Đó là một hướng đi tốt mà chúng ta nên khám phá.
Khi Tro tàn rực rỡ của tôi tranh giải tại Liên hoan phim Ba Châu ở Pháp, khán giả đã theo dõi với niềm say mê và sự suy ngẫm sâu sắc. Một điều tôi phát hiện ra là họ muốn khám phá phong tục tập quán và cảnh đẹp của Việt Nam. Vậy tại sao chúng ta không đưa những yếu tố văn hóa dân gian lên màn ảnh để lan tỏa ra thế giới? Khán giả nói với tôi: “Có thể, chúng ta có ngôn ngữ, văn hóa và môi trường sống khác nhau. Nhưng nhờ cách quay phim và cảm xúc của các nhân vật, bạn đã chinh phục được chúng tôi”.
Team Trần Hữu Tuân & Hoàng Quân đã có những thành công nhất định ở thể loại kinh dị nhưng cũng gây ra nhiều tranh cãi về chất lượng của phim Truyện Ma Gần Nhà. Bạn có lo lắng về điều đó trước khi tham gia Tết In không? Làng địa ngục?
Thực sự, khi nhận lời một dự án, điều quan trọng nhất với tôi chính là kịch bản. Tôi muốn xem tác phẩm này có gì hấp dẫn khán giả. Bây giờ, chụp đẹp là tiêu chí cơ bản. Nếu bạn quay phim thì nó phải đẹp. Thế thì diễn viên cũng phải giỏi. Đó là những thứ mà nếu không có khán giả sẽ không bao giờ nhìn thấy được. Đặt ra những tiêu chuẩn như vậy, điều cốt lõi để một dự án thành công chính là ý tưởng và câu chuyện. Tôi nghĩ đó là điều quan trọng nhất khi tôi nhận vai này.
Trước Tết ở làng địa ngục, Quang Tuấn nhiều lần trở thành sự lựa chọn của các đạo diễn phim kinh dị tại Việt Nam. Thử thách lớn nhất khi quay thể loại phim đặc biệt này là gì?
Tôi nghĩ thách thức chính là bản thân tôi. Khi bước chân vào một lĩnh vực nào đó, tôi muốn mình luôn là sự lựa chọn hàng đầu. Nhắc đến kinh dị là tôi nghĩ tới Quang Tuấn. Vì thế tôi luôn tu luyện, luôn đề cao. Tôi thường yêu cầu khán giả và đồng nghiệp xem phim và đưa ra phản hồi về những gì đã làm được và những gì chưa làm được. Tôi luôn cố gắng tìm cách để tạo thêm chiều sâu cho nhân vật. Trên màn hình chắc hẳn ai cũng thấy là anh Thập sống ở làng đó chứ không phải Quang Tuân sống ở làng đó.
Vì vậy tôi nghĩ khó khăn là chúng ta phải vượt qua chính mình, vượt qua giới hạn của mình. Mỗi bộ phim tôi tham gia, tôi đều coi đó là một trải nghiệm. Thực tế, diễn viên may mắn hơn người thường ở chỗ được trải nghiệm nhiều cuộc đời khác nhau của mỗi nhân vật. Vì vậy, tôi luôn trân trọng và trân trọng những trải nghiệm đó.
Tôi rất vui khi có người gọi tôi là “vua kinh dị”
Một số khán giả nhận xét Quang Tuấn lạm dụng việc trợn mắt khi diễn xuất. Bạn nghĩ gì về ý tưởng đó?
Tuấn cho rằng điều đó đúng. Khi nhìn lại những bộ phim mình đã đóng, tôi thấy mình cũng có phần lạm dụng bản thân. Khi khán giả góp ý, Tuấn luôn lắng nghe và hoàn thiện bản thân. Trong các dự án gần đây, tôi đã cố gắng hạn chế việc đảo mắt, chỉ sử dụng nó ở những phân đoạn cần thiết. Bởi khi bạn sợ hãi, có rất nhiều cách để thể hiện nỗi sợ hãi đó. Và Tuấn rất biết ơn những người đã đóng góp cho Tuấn.
Quang Tuấn là một trong những diễn viên đắt giá nhất Việt Nam vài năm trở lại đây. Bí mật của bạn là gì?
Ngay từ đầu, Tuấn đã xác định rằng trên con đường nghệ thuật cơ bản sẽ ăn thức ăn của tổ tiên nên anh luôn cần phải phấn đấu. Phải nói đi nói lại, tôi may mắn được gặp nhiều tiền bối luôn yêu thương và hướng dẫn tôi rất nhiều. Nhiều anh chị cho biết họ nhìn thấy ở tôi sức trẻ của nghề, khen tôi đi đúng hướng và hành động tốt, trung thực. Anh chị em luôn có những kỳ vọng cho mình. Vì thế tôi không muốn làm họ thất vọng, tôi luôn cố gắng. Đó vừa là áp lực, vừa là điều tích cực để tôi phấn đấu trong sự nghiệp.
Điều thứ hai thúc đẩy tôi đó là tình yêu của khán giả. Từ khi diễn kịch nên mỗi lần ho trên sân khấu, tôi biết sẽ có người để lại một miếng quất hoặc một loại thức ăn nào đó dưới gầm xe thay cho sự lo lắng. Họ cũng viết thư và gửi nhiều quà. Tôi làm rất nhiều việc nên không muốn làm khán giả thất vọng. Tôi không nghĩ cứ làm thì mọi việc sẽ được ông trời an bài. Mỗi khi làm việc, tôi luôn nghĩ về vai trò đó như thể đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng tôi đảm nhận vai trò đó. Tôi nỗ lực hết mình mỗi ngày và có lẽ nhờ đó mà tôi được các nhà sản xuất, đạo diễn và đồng nghiệp ghi nhận.
Chẳng hạn, người ta cho rằng sau khi tôi đóng phim kinh dị thì sẽ không được mời đóng phim bình thường nữa. Tuy nhiên, tôi vẫn có cơ hội tham gia các dự án nghệ thuật và nhận được phản hồi khá tốt. Khi tôi sang Nhật giới thiệu Brilliant Ashes , nhiều người ở đó cũng thích thú và hỏi thông tin để nếu có dự án phù hợp sẽ liên hệ với tôi để hợp tác.
Thường xuyên đóng những vai nặng như bị ma ám, giết người, Quang Tuấn có bao giờ bị ám ảnh bởi những vai diễn đó không? Bạn thường làm gì để thoát khỏi những nhân vật đó?
Mình chưa gặp trường hợp đó. Khi đóng một vai nào đó, người khác chưa biết, tôi trải nghiệm và thực hành. Người ta thường nói đóng phim xong phải mất một thời gian mới thoát khỏi vai diễn nhưng tôi không như vậy. Khi nhận phim, tôi toàn tâm toàn ý hoàn thành tốt. Khi vào vai, tôi luôn phải tỉnh táo và nhận biết đâu là phim, đâu là thật. Ví dụ, trong một bộ phim có cảnh giết người. Nếu vai diễn quá áp đảo có thể ảnh hưởng tới bạn diễn. Chúng ta phải phân biệt rõ ràng hai điều đó.
Sau khi trở về nhà, tôi thường chỉ mất vài ngày để thoát khỏi vai diễn này. Tất nhiên, thỉnh thoảng tôi vẫn bị ám ảnh bởi ánh mắt của nhân vật. Vợ con tôi từng nói rằng tôi thấy ghê tởm khi nhìn họ. Nhưng đó có lẽ chỉ là do tôi vẫn còn suy nghĩ về bộ phim quá nhiều mà thôi. Khi bạn làm việc gì đó trong thời gian dài, nó sẽ trở thành thói quen. Nếu bạn giữ được thói quen, nó sẽ trở thành bản chất của bạn. Vì vậy, ngay khi về đến nhà, tôi sẽ cố gắng thư giãn nhiều nhất có thể.
Bạn nghĩ gì khi một số khán giả đặt cho bạn biệt danh “vua kinh dị”?
Thực ra cảm giác đầu tiên cũng có gì đó lo lắng. Tôi tự hỏi liệu tôi có bị xếp vào một thể loại không? Nhưng nghĩ lại, khi bắt đầu đóng phim kinh dị, tôi đã cố gắng phấn đấu hướng tới mục tiêu đó. Bây giờ nếu đạt được điều đó thì tôi sẽ hạnh phúc. Vì vậy, tôi cảm thấy rất vui khi có người gọi Tuấn là vua phim kinh dị. Chính sự ghi nhận nhỏ từ khán giả và từ bạn bè, đồng nghiệp đã giúp tôi có thêm động lực phấn đấu.
Bạn có bao giờ sợ bị khán giả đóng khung vào một kiểu nhân vật không?
Sợ hãi! Là một diễn viên, nếu bạn không thể chuyển từ vai này sang vai khác thì đó là một thất bại. Khi nhận vai, người diễn viên phải để nhân vật đó sống trong câu chuyện. Quang Tuấn không thể cõng thầy Huỳnh (trong Thất sơn tâm linh) hết phim này đến phim khác.
Nhưng sau này, tôi dần thay đổi suy nghĩ đó khi được các đạo diễn lớn và nhiều anh chị chỉ dạy. Tôi thấy trên thế giới này có hàng tỷ người. Mỗi người có một cuộc sống và tính cách khác nhau. Bản thân chúng ta sinh ra là một phiên bản độc nhất, không trùng lặp với bất kỳ ai khác. Với những vai diễn gần đây, tôi đặt mình vào suy nghĩ đó. Con người sinh ra và lớn lên đều có ước mơ và hoài bão. Những điều đó được quyết định ngay từ nơi họ sinh ra, họ có sống trong môi trường lành mạnh hay không, tuổi thơ của họ như thế nào và họ có phải chịu tổn thương tâm lý nào không. Tính cách cũng dần được hình thành từ đó.
Khi nhận một dự án, tôi luôn hỏi đạo diễn về lai lịch của nhân vật trước tiên. Khi đã hiểu rõ vai trò và xác định được tính cách rõ ràng, tôi có thể thể hiện nó mà không bị trùng lặp, và tôi sẽ biết được đôi mắt của mình lúc đó cần như thế nào. Để sau này, tôi không sợ bị đóng khung nữa khi tìm tòi, tập trung, nghiên cứu cho nhân vật của mình.
Tất cả là nhờ vợ tôi
Sau gần 20 năm hoạt động nghệ thuật, anh nhìn nhận sự nghiệp diễn viên của mình như thế nào?
Nhìn chung, tôi khá hài lòng. Có lẽ, tôi là người may mắn khi được gia đình ủng hộ. Là con một, gia đình tôi không muốn tôi theo đuổi sự nghiệp nghệ thuật. Trước đây tôi học ở trường Cao đẳng Kinh tế Đối ngoại. Gia đình dự định sẽ có một sự nghiệp ổn định trong tương lai. Nhưng khi bước vào trường sân khấu, tôi vẫn được bố mẹ ủng hộ. Thấu hiểu tâm tư, mong muốn của con cái, họ không cấm đoán.
Sau khi kết hôn và có con, tôi may mắn có được một người bạn đời luôn đồng hành và ủng hộ tôi theo đuổi con đường nghệ thuật. Nhìn lại công việc của mình, tôi được các anh chị yêu quý, rồi được thầy cô yêu quý. Thực ra bây giờ gia đình tôi chẳng có gì ngoài giải thưởng diễn xuất. Đó là sự ghi nhận của đồng nghiệp và tiền bối trong suốt quá trình nỗ lực của tôi. Nhưng tôi vẫn đang loay hoay tìm một vai diễn để thỏa mãn bản thân, chẳng hạn như nhân vật tâm thần phân liệt.
Anh có lời khuyên nào dành cho các diễn viên trẻ để tạo được chỗ đứng vững chắc trong nghề?
Nói vậy chứ tôi vẫn còn trẻ lắm. Nghề này là một số phận. Tôi may mắn là tất cả các cuộc thi tôi tham gia đều đạt giải, từ kịch đến điện ảnh. Về lời khuyên thì tôi không dám. Nhưng tôi có thể gợi ý cho các bạn trẻ rằng nếu muốn bước vào con đường nghệ thuật và trở thành diễn viên trong tương lai thì điều đầu tiên các bạn phải có là niềm đam mê. Không có nó rất dễ bỏ cuộc giữa chừng.
Thứ hai, khi xác định đây là nghề thì phải có nghề. Bạn muốn công việc này hỗ trợ bản thân, gia đình và con cái bạn. Bạn phải luôn trau dồi, luôn học tập và phấn đấu. Quan điểm của tôi về nghề này là bắt chước, bắt chước cuộc sống hiện tại xung quanh rồi biến nó thành của riêng mình. Ai bắt chước tốt nhất sẽ thành công.
Qua đó, bạn nên tìm hiểu và đọc nhiều sách báo. Thầy cô còn dạy tôi ra ngoài đọc sách. Khi không đọc được, tôi lên YouTube để tìm những câu chuyện và nhân vật thú vị. Khi cảm thấy quá buồn ngủ, tôi nghe sách nói và dần dần ghi nhớ chúng trong đầu. Khi còn là một diễn viên trẻ, tôi không có nhiều vốn để sinh sống, phải vay mượn các anh chị em khác.
Ngoài vai trò diễn viên, liệu khán giả có thể được nhìn thấy Quang Tuấn ở những vai trò khác như đạo diễn, nhà sản xuất trong thời gian tới?
Nếu bạn trở thành giám đốc, bạn có thể sẽ thấy nó sau này. Nhưng bây giờ tôi thấy làm diễn viên cũng khá ổn. Thực ra trong tương lai tôi dự định sẽ học đạo diễn và làm phim. Tôi cũng tích cực tự học mỗi ngày, từng centimet. Lúc rảnh rỗi mình ngồi xem phim xem sao đạo diễn lại dùng ánh sáng này và tại sao lại chuyển sang cảnh này. Hy vọng sau một thời gian các bạn sẽ được xem Quang Tuấn làm đạo diễn.
Không chỉ được biết đến là một diễn viên đa dạng, Quang Tuấn còn được nhiều người ngưỡng mộ nhờ cuộc sống gia đình hạnh phúc. Làm thế nào để bạn cân bằng được hai yếu tố gia đình và sự nghiệp?
Tôi nghĩ nói ra điều này mọi người sẽ nghĩ Quang Tuấn đang nịnh nọt vợ nhưng thực tế không phải vậy. Tất cả là nhờ vợ tôi. Cô nghỉ hưu để chăm lo cho sự phát triển sự nghiệp của chồng. Vợ tôi đã hy sinh rất nhiều. Từ chuyện gia đình đến sắp xếp công việc, mọi việc đều được cô lo liệu từ A-Z.
Nhiệm vụ của tôi là cố gắng làm hết sức mình với tư cách là một diễn viên. Vợ tôi thường nói với tôi: “Bố không cần lo lắng về lịch trình hay tiền lương. Bố chỉ cần lo đọc kịch bản và thể hiện nhân vật của mình một cách tốt nhất thôi. Chỉ cần cố gắng hết sức là được”. “Việc của con, ở nhà để mẹ lo cả thế giới.”
Mới đây, Quang Tuấn và vợ Linh Phi đã kỷ niệm 10 năm quen nhau. Bí quyết để giữ lửa trong hôn nhân và tình yêu của bạn là gì?
Bí mật thực sự không có gì! Điều quan trọng là cả hai bạn phải luôn nhìn về cùng một hướng. Vợ chồng phải lắng nghe nhau, kể cả trong những lúc bình thường. Chúng ta phải giữ bình tĩnh và không thốt ra những lời làm tổn thương người khác. Bởi vì dù người ta có làm lành thì vẫn sẽ có những rạn nứt vì những lời nói đó. Tôi luôn cố gắng bỏ đi khi tức giận và chỉ nói chuyện khi bình tĩnh. Cả hai vợ chồng nhờ đó sẽ tôn trọng nhau và sẽ gần gũi nhau hơn.
Điều thứ hai là phải đồng cảm, đặt mình vào vị trí của người khác. Thực sự làm vợ, làm mẹ rất khó khăn. Khi vợ đi vắng, chỉ chăm con một ngày thôi cũng khiến tôi choáng váng. Tôi nghĩ đó là tình mẫu tử thiêng liêng. Vì thế khi giận nhau, dù có lỗi hay không, tôi luôn là người xuống nước trước. Mọi người chỉ cần tin tưởng ở em là bạn sẽ được ấm áp và hạnh phúc.
Sau khi có con, cuộc sống hôn nhân và sự nghiệp của bạn có bị xáo trộn nhiều không?
Rất nhiều sự hỗn loạn! Khi chưa kết hôn, tôi có thể sống theo cách mình muốn. Khi có vợ rồi sẽ không còn như vậy nữa. Tôi phải về nhà, trò chuyện và chia sẻ với gia đình nhiều hơn.
Khi bạn có con, mọi thứ đảo lộn và bạn phải thức đêm nhiều hơn. Trong những tháng đầu tiên, bé thường thức dậy và khóc vào lúc 3 giờ sáng. Tôi thường xuyên phải thức dậy để vợ nghỉ ngơi. Bác sĩ nói với tôi rằng tôi sẽ có nhiều sữa hơn cho con tôi. Có nhiều buổi sáng đi quay mà tôi vẫn còn uể oải. Nhưng dùng quen rồi thì thấy bình thường.
Tôi nghĩ ngày xưa bố mẹ dạy tôi đơn giản hơn nhiều. Trẻ em bây giờ được tiếp cận với nhiều thứ. Vợ tôi rất nghiêm khắc, chỉ cho con xem tivi khoảng 10-15 phút. Cha mẹ giờ đây có thêm nhiều điều phải lo lắng và lo lắng khi nuôi con.
Bạn có định hướng cho con mình theo hướng nghệ thuật không?
Không! Tôi đã thảo luận điều này với vợ tôi rồi. Chúng ta sẽ không hướng dẫn con cái mình theo bất kỳ nghề nghiệp nào. Khi trẻ lớn lên, nếu trẻ có năng khiếu và đam mê âm nhạc, hội họa hay một môn nghệ thuật nào đó thì chúng tôi sẽ hỗ trợ. Như đã nói, khi làm một việc gì đó chúng ta phải có niềm đam mê để theo đuổi nó thì mới thành công. Mỗi người đều có một cuộc đời để sống. Vì vậy bạn chỉ cần sống vui vẻ, thoải mái, vui vẻ nhất có thể thì bố mẹ bạn cũng sẽ vui lòng.
Quang Tuấn có thể bật mí với khán giả một số dự án tiếp theo của anh sau thành công của Tết Ở Làng Địa Ngục?
Sắp tới tôi có một dự án phim dự kiến ra mắt vào tháng 12 mang tên Ghost Dog. Đây cũng là một dự án kinh dị lấy cảm hứng từ văn hóa dân gian, dựa trên câu chuyện về một chú chó đội chiếc mũ điên. Theo mình thấy phim này khá hay, nhân văn và có thông điệp rõ ràng. Trong cuộc sống bận rộn ngày nay, có những chuyện không hay xảy ra nhưng chúng chẳng liên quan gì đến mình nên tôi không quan tâm. Nhưng thực ra ít nhiều họ cũng sẽ tác động và bị liên lụy. Nếu chúng ta bỏ qua những điều không tốt, những người thân yêu của chúng ta cũng có thể trở thành nạn nhân trong tương lai.
Tôi có một bộ phim nghệ thuật sẽ bắt đầu bấm máy vào đầu năm tới. Đây là một dự án khá lớn nhưng hiện tại không thể tiết lộ vì lý do an ninh.
[yeni-source src=”” alt_src=”https://kenh14.vn/quang-tuan-nha-toi-khong-co-gi-ngoai-giai-thuong-dien-xuat-2023111712051399.chn” name=” “]