Những chiếc răng đột nhiên gãy ngang, chỉ vì chúng đã quá già. Tôi biết những chiếc răng khác cũng sẽ như thế, khi mỗi ngày bố mẹ lại một già hơn.
Cách đây khoảng hai tuần, tôi hẹn đi ăn tối và xem phim cùng cô bạn thời phổ thông. Gần đến giờ hẹn, cô ấy gọi báo hủy vì phải đưa mẹ đi khám răng đột xuất. Chiếc răng cửa của mẹ cô ấy đột nhiên gãy ngang.
Vài ngày sau, khi đang trên đường đi ăn cưới một cô bạn khác, tôi nhận được tin nhắn bố tôi gửi. Ông tự chụp ảnh mình, trong ảnh, mái tóc ông loe hoe sợi trắng sợi đen, ông đeo đôi mắt kính lão và nhe răng cho tôi thấy một chiếc răng cửa đã gãy. Cũng như sự cố của mẹ cô bạn tôi, chiếc răng của ông đột nhiên gãy ngang.
Những chiếc răng gãy ấy, chúng làm tôi buồn đến tận hôm nay.
Thời gian dần trôi, bố mẹ càng già. Ảnh minh họa. |
Chúng gãy không vì lý do gì cả, hay đúng hơn, chỉ vì một lý do duy nhất là bố mẹ chúng tôi đã già rồi. Tôi và cô bạn năm nay đã bước vào hàng bốn, nghĩa là bố mẹ chúng tôi đã trên 60. Mỗi năm trôi qua, họ lại có thêm nhiều dấu hiệu của tuổi tác.
Đầu tiên là họ gầy đi, kế nữa làn da họ chuyển đồi mồi, tóc họ rụng nhiều và chuyển sang màu bạc. Mắt họ bắt đầu đổ cườm, họ khó ngủ về đêm, các bệnh của tuổi già cũng lần lượt xuất hiện và giờ, lại thêm một dấu hiệu nữa: những chiếc răng đột nhiên gãy ngang, chỉ vì chúng đã quá già, đã lao động miệt mài suốt mấy mươi năm và chúng không trụ nổi nữa.
Tôi biết sớm thôi, những chiếc răng khác cũng sẽ ra đi theo cách tương tự, khi mỗi ngày bố mẹ chúng ta lại một già hơn.
Khoảng thời gian chúng ta có thể ở cạnh và chăm sóc cha mẹ mình ngắn hơn chúng ta nghĩ. Ảnh minh họa. |
Nhìn bố mẹ già đi, thật sự rất đau lòng. Rằng khoảng thời gian chúng ta ở cạnh họ đang bị rút ngắn dần, ngắn dần và nhanh hơn chúng ta nghĩ. Dạo nọ, tôi đọc một bài báo dịch từ tiếng Trung có tựa đề: “64 ngày còn lại bên cha mẹ”, đại khái bài báo làm một phép tính cho những người con ở xa, mỗi năm về thăm cha mẹ vào dịp Tết Nguyên đán, tính đi tính lại, đến khi cha mẹ trăm tuổi, họ chỉ còn có thể ở bên cha mẹ mình 64 ngày nữa thôi, một con số giật mình đến xót xa.
Tôi may mắn hơn, được ở cùng thành phố với bố mẹ, gần như mỗi tuần đều có thể về thăm ông bà. Cô bạn tôi còn may mắn hơn nữa, được ở cùng nhà và gặp bố mẹ mỗi ngày. Nhưng ngay cả điều đó cũng không giúp chúng tôi cảm thấy thời gian chậm hơn mà từng ngày, từng ngày vẫn trôi qua vô cùng chóng vánh. Những dấu hiệu tuổi già cứ thi nhau kéo đến và đôi khi vô cùng đột ngột, như những chiếc răng gãy kia.
Nhưng mà, chúng ta có thể làm được gì? Không ai có thể làm cho thời gian trở nên vô hạn được nhưng ai trong chúng ta cũng có thể làm cho nó trở nên đầy ý nghĩa. Cô bạn của tôi là một trong số ít những người bạn dành thời gian cho mẹ cô ấy nhiều nhất mà tôi từng biết.
Cô ấy ăn tối với mẹ mỗi ngày, cuối tuần đưa mẹ đi xem phim, chuyến du lịch nào cô ấy cũng đi cùng mẹ… Và khi cô ấy chẳng may đến muộn hay hủy hẹn vì phải chăm sóc mẹ, tôi chưa bao giờ phàn nàn. Mẹ mà, còn thời gian và điều kiện chăm sóc mẹ là may mắn vô cùng.
Về phần mình, tôi vẫn ao ước có thể đón bố mẹ về ở cùng, có thể nấu cho bố mẹ bữa sáng và bữa tối, sáng thức dậy có thể nhìn bố mẹ và trước khi ngủ có thể chúc bố mẹ ngủ ngon.
Tôi muốn dành thật nhiều thời gian và điều kiện để đưa bố mẹ du lịch khắp nơi, khám phá những vùng đất mới, thưởng thức những món ăn ngon và có thật nhiều những khoảnh khắc vui vẻ. Chỉ cần bố mẹ thật khỏe mạnh, tôi chẳng mong gì hơn.
Và những chiếc răng đang già đi ấy, tôi mong chúng thật khỏe mạnh và trụ vững thật lâu, hoặc nếu có gãy thì gãy thật chậm thôi…
Cao Bảo Vy
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/nhung-chiec-rang-dang-gia-di-cua-cha-me-a1468849.html” name=””]