Tết một mình đúng nghĩa là cái tết vui, thảnh thơi và trọn vẹn nhất mà tôi được hưởng sau bao nhiêu cái tết phải trân mình ra lo toan mọi thứ cho bao nhiêu người cả hai bên.
Tết không chờ ai, cứ sầm sập kéo đến rồi cũng sầm sập đi. Với những phụ nữ có gia đình thì có không biết bao nhiêu là việc phải cáng đáng, tết 3 phần vui 7 phần âu lo đầy ắp. Chưa kể đến việc phải chu toàn việc dọn dẹp, sắm sửa chỉnh trang nhà cửa đàng hoàng cho tết.
Trước tết, chuyện đi họp phụ huynh cho con thôi cũng đã tốn thời gian. Hết họp cho đứa lớn đến họp cho đứa nhỏ. Một năm dịch làm ăn khó khăn, kinh tế eo hẹp, tôi đồ rằng chẳng ai không cảm thấy ngán ngẩm mỗi lần nhận thông báo mời họp.
Quạt lớp hư, tiền quỹ hao hụt, các con muốn được ăn liên hoan lớp mừng xuân, rồi mua mai đào trang trí thi đua chào tết… Bao nhiêu thứ trông chờ vào cái quỹ hội phụ huynh. Tiền mua cái bánh chưng bánh tét phải ngắt ra một ít để bù vào đó.
Những lần họp với điệp khúc cũ xì lặp đi lặp lại, ông chồng đã quá ngán, khoán trắng cho tôi tham dự. Thời gian đóng hàng bánh mứt bán tết lại phải ngắt ra. Rồi thời gian đó lại bị xà xẻo tiếp vào việc lên danh sách mua sắm quà biếu các thứ hai bên nội ngoại, mua quần áo mới cho con, lặt lá mai, dọn kho đồ cũ…
Nhờ đi chùa ngày Mùng 1 tết, tôi phát hiện nhiều ngôi chùa rất đẹp ngay gần nhà mình – Ảnh: T.H.T |
Mùng 1 tết, 5g sáng đã phải kêu réo mấy đứa nhỏ dậy sớm, thắp hương khắp các chỗ thờ cúng trong nhà rồi đèo nhau về chúc tết nhà nội ngoại. Hết nhà nội ngoại thì đến nhà họ hàng, danh sách chúc tết kéo dài đến tối mịt.
Rất nhiều năm, dự định lên chùa thắp hương lễ Phật ngày Mùng 1 đầu năm của tôi đều bỏ dở vì việc chúc tết. Tết của tôi là quẩn quanh hết nhà họ hàng này đến họ hàng kia, mà đa số đều bên chồng.
Mùng 3 thì tôi tất bật bên mâm giỗ mẹ chồng. Mùng 4 trở đi, lẽ ra sẽ họp mặt bạn bè thân, nhưng cứ hễ lên lịch tụ tập là chồng cũng lại có “tụ” khác, phóng xe đi trước. Chỉ nghĩ đến việc thằng con nhỏ mau chán sẽ nằng nặc đòi về là tôi không còn hứng thú đi gặp bạn bè nữa. Vậy đó, rồi thì hết tết.
Năm nay, ngó tờ lịch mà tôi bần thần cả người. Mình 40 rồi sao? 40 rồi mà chưa có cái tết nào là tết của riêng mình. Rồi mình sẽ như vậy đến khi mình 50, 60 hoặc là đến lúc nào đó mà mắt mình không còn thấy tết?
Nếu không thu xếp tận hưởng những niềm vui ngay trước mắt, biết sau này khi bao lo âu vật chất bủa vây, ta còn kịp thấy tết vui không? – Ảnh minh họa |
May sao, chồng nói hay năm nay gia đình mình về miền Trung cho tụi nhỏ biết gốc gác ông bà nội. Nhà cậu dì của chồng, nhà từ đường ông bà ngoại của chồng cũng ở ngoài đó. Tôi còn đang để tang ba, người lớn ngoài quê kỵ nhất mất việc nhà có tang mà đi chúc tết, vậy là có lý do chính đáng để từ chối.
Chiều 29 tết, tôi chính thức ăn tết một mình. Căn nhà cơ bản đã sạch. Một mình nên cũng không cần trữ đồ ăn gì. Không thịt kho, không khổ qua dồn thịt, không bánh chưng bánh tét… Vì vậy tôi không cần chen lấn ngập ngụa trong phiên chợ tết ngộp người. Đồ ăn tết của tôi là mớ hạt dinh dưỡng khô, bánh mứt bán tết còn dư một ít đủ thắp hương ba ngày tết, và rau củ đậu để kho chay…
Tôi dành nguyên ngày 29 tết ra tiệm để tút tát lại mái tóc, bộ móng.
Tôi có thời gian chăm chút cho bản thân đón tết – Ảnh: Colorful Space |
Chiều 30 tết, bạn rủ cà phê chiều cuối năm. Nghe tôi nói ăn tết một mình, bạn phóng ngay đến nhà hàn huyên đến gần sát giao thừa. Bao nhiêu chuyện cũ từ thời đi học lôi ra kể, vui đến mức suýt quên phải cúng giao thừa.
Mùng 1 tôi về nhà má, lì xì, thắp hương cho ba… Má vui cứ chực khóc. Có lẽ vì lâu lắm rồi tôi mới dành trọn vẹn ngày đầu năm cho má, như hồi còn nhỏ. Rồi dạo một vòng những ngôi chùa gần nhà. Mới hay có những ngôi chùa đẹp đến ngẩn ngơ mà mình chưa bao giờ được đặt chân đến, dù cách nhà chưa tới cây số.
Không đón tết cùng chồng con như mọi năm nhưng tết này với tôi thật nhẹ nhàng, trọn vẹn – Ảnh: Colorful Space |
Mùng 2 tôi cùng nhóm bạn thân đến thăm nhà một đứa trong nhóm, ăn uống, vui chơi, rồi rủ nhau đi cà phê, tiêu xài hết một ngày mùng vui vẻ. Ly cà phê hôm đó rất bình thường, giá đắt gấp đôi ngày thường nhưng vẫn thấy ngon lạ thường. Có lẽ khi vui thì ăn uống gì cũng thấy ngon.
Còn 1-2 ngày nữa thôi là kỳ nghỉ tết sẽ qua. Dù vậy, những niềm vui đã ở lại trọn vẹn. Hai đứa nhỏ lâu lâu đi chơi xa, vui nên quên luôn việc gọi về cho mẹ. Dẫu vậy, tôi càng mừng. Mừng vì con đã dạn dĩ hơn và không còn quấn mẹ.
Ai rồi cũng phải lớn dần lên, trưởng thành, già đi. Nếu không thu xếp tận hưởng những niềm vui ngay trước mắt, biết sau này khi bao lo âu vật chất bủa vây, ta còn kịp thấy tết vui không?
Tử Anh Anh
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/sau-15-nam-lam-vo-toi-moi-co-duoc-cai-tet-cho-rieng-minh-a1483744.html” name=””]