Nhiều lúc tôi hiểu lầm, đánh đồng sự khô khan, điềm đạm của chồng với việc anh không ủng hộ tôi được hạnh phúc.
Sau 20 năm ra trường, các em học sinh cấp 2 trường làng chúng tôi lại tổ chức gặp mặt bạn bè, thầy cô để tri ân và ôn tập.
Sự kiện diễn ra ở nước ngoài nên tôi phải sắp xếp thời gian, mua vé tàu đi về mất 2 đêm 3 ngày.
![]() |
Rất vui được gặp lại những người bạn cũ |
Còn gì vui hơn khi được gặp lại những người bạn thời thơ ấu, khi đứa nào cũng vô tư hồn nhiên, không ngại bộc lộ ưu khuyết điểm của mình.
Cả tháng trước sự kiện, nhóm chat của lớp rộn ràng tin nhắn. Gặp nhau niềm vui nhân đôi.
Chúng tôi dành 1 ngày quay lại trường cũ để dọn dẹp, chuẩn bị bàn ghế, hội trường, lắp bóng bay, trang trí không gian cho ngày chính thức khai giảng. Ai nấy trở về căn phòng từng học 20 năm trước, tự cầm viên phấn viết lên góc bảng số hiệu lớp mình.
![]() |
Bỏ lại cuộc sống bộn bề, mỗi người trẻ ra gần chục tuổi |
Hôm sau, trong bài viết về ngày trở về, một học sinh đại diện cả lớp cho biết: “Trong bài hát Mong về kỷ niệm xưa , nhạc sĩ Xuân Phương có viết một câu rất hay về hoài niệm tuổi học trò: “Nếu có là một điều ước trong cuộc đời này, ước thời gian quay trở lại” . Nhưng bản thân tôi chưa bao giờ ước điều đó. Tôi sợ trả lại những tấm thiệp cũ, sợ cảm giác ngồi vào vở. Những kỳ thi Toán, Lý, Hóa đối với tôi là nỗi ám ảnh, đến giờ nhiều khi nằm mơ vẫn toát mồ hôi nên không mong quay lại, chỉ muốn chúng ta biết ơn cuộc sống hiện tại, trân trọng hơn những gì đã qua.Ngay bây giờ, khi có cơ hội gặp lại, tất cả chúng ta hãy thân thiện, đam mê và vui vẻ nhé”.
Cả hội trường vỗ tay tán thưởng vì những chia sẻ thẳng thắn, thú vị của bạn và niềm vui sau đó thật bùng nổ.
![]() |
Dưới bầu trời kỉ niệm ta nắm tay nhau… |
Chúng tôi ngồi bên nhau, hát cho nhau nghe, ôn lại những kỷ niệm vui buồn, những sự kiện, những “vụ án” chấn động một thời. Có một điều lạ là, tất cả những trò đùa, những gì từng là không vui, không đẹp đẽ, giờ lại trở thành liều thuốc bổ tinh thần khiến tất cả chúng tôi đều bật cười. Người ta nói thì ít mà cãi nhau thì nhiều, ai cũng “quẩy” để trở về tuổi trẻ.
![]() |
Thầy đã lưu lại một bức ảnh của chúng tôi 20 năm trước. Nay mình mở lại cho mọi người xem |
Sau khi về nhà, tôi kể hết chuyện này với chồng. Thầy nói: “Lần sau tiền họp lớp là 1 triệu chứ không phải 5 triệu, em không nên từ chối. Không đủ thì mượn thêm cho con chơi, vui lắm”.
Thực ra chồng tôi không phải là người khó tính nhưng sống nội tâm, anh chỉ quen vui vẻ với ít bạn thân. Ở chỗ đông người, anh luôn tránh mặt vì cảm thấy lạc lõng, khó theo kịp.
Biết tính chồng nên tôi thường chọn lọc thông tin, ít chia sẻ những yêu cầu, mong muốn hay niềm vui trong những lần đoàn tụ. Lần này, bởi vì sau cuộc gặp gỡ quá đặc biệt, tôi không thể không buột miệng nói ra.
Nghe câu trả lời của anh, tôi xúc động và âm ỉ niềm vui. Trước đây, nhiều lúc tôi hiểu lầm, đánh đồng sự khô khan, điềm đạm của chồng với việc anh không ủng hộ tôi được hạnh phúc. Vì nghĩ chồng khó tính, khác người nên tôi thường giấu giếm niềm vui và các mối quan hệ cá nhân.
Tôi nhớ mẹ tôi từng nói: “Suy nghĩ của phụ nữ thường bị trói buộc, chuyện bé xé ra to, bao giờ họ cũng giỏi tự biên tự diễn, còn đàn ông thì ngược lại. Bộ não của họ được lập trình để suy nghĩ rõ ràng, trong sự cô lập. Cái gì 1 là 1, 2 là 2, hiếm có chuyện như vậy.”
Lời ca tiếng hát làm bạn bè xưa càng thắm thiết, xích lại gần nhau hơn |
Từ nay, khi nhận ra tất cả chỉ là suy diễn từ một phía của mình, tôi sẽ sống khác, sẽ chọn cách gắn kết và gần chồng hơn. Tôi sẽ không khép kín mà mạnh dạn kể cho bạn nghe nhiều hơn về những cảm xúc, niềm vui và nỗi buồn trong cuộc sống.
Chồng tôi không thích hợp với những bữa tiệc đông người, nhưng nếu vợ có thể bùng nổ và nổi như cá gặp nước mỗi khi gặp gỡ bạn bè, anh ấy luôn sẵn sàng hỗ trợ. Tôi biết ơn và yêu anh nhiều hơn vì điều đó.
Hiệu suất thông minh
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/sau-cuoc-hop-lop-toi-thay-yeu-chong-hon-a1497842.html” name=””]