Nhìn các con còn quá nhỏ dại, tôi đau đớn khôn cùng. Vợ chồng tôi chỉ biết ôm nhau khóc, bất lực và tuyệt vọng. Nuôi con đã tốn kém, tôi bị bệnh thế này chẳng đi làm được lại ngốn cả đống tiền thuốc.
Khi tôi về làm dâu thì mẹ chồng đã mất cách đó 5 năm rồi. Chị gái chồng đã kết hôn, chỉ còn lại bố chồng và vợ chồng tôi. Anh hỏi vợ có muốn ra ở riêng không vì sức khỏe bố chồng vẫn còn tốt, nếu tôi cảm thấy không thoải mái thì ông sẽ cho phép chúng tôi ra ngoài ở.
Được vậy thì còn gì bằng, vợ chồng tôi nhanh chóng thuê nhà ở bên ngoài. Sau đó không lâu thì tôi mang thai rồi ở nhà trông con vì không nhờ được ai. Đúng lúc chuẩn bị đi làm lại thì tôi phát hiện nhỡ kế hoạch lại có bầu. Lần này là một cặp sinh đôi, vui mừng vì con đến bên mình nhưng cũng lo lắng vô cùng.
ần này là một cặp sinh đôi, vui mừng vì con đến bên mình nhưng cũng lo lắng vô cùng. (Ảnh minh họa)
Cho đến nay đã kết hôn được 6 năm, tôi vẫn ở nhà từ khi ấy. Ba đứa con nhỏ đã vắt kiệt sức lực của vợ chồng tôi, cũng tốn kém rất nhiều tiền bạc. Trong những năm qua, bố chồng không hề hỏi han gì tới các cháu. Thi thoảng ông sang chơi chốc lát rồi lại về. Tiền bạc thì tôi không dám đòi hỏi vì biết ông chỉ có chút lương hưu đủ sống. Ông chưa hoạnh họe, đòi hỏi tiền bạc của các con đã là tốt rồi. Nhưng sự lạnh nhạt thờ ơ của ông với con cháu vẫn khiến tôi rất tủi thân.
May mắn là các con tôi ngày một khôn lớn, cặp sinh đôi đã lên 2 tuổi rồi. Tôi đang có kế hoạch cho chúng đi lớp để xin việc đi làm lại. Những năm qua chồng tôi một mình gánh vác kinh tế vô cùng vất vả.
Ai ngờ đâu đột nhiên tai họa ập đến khi tôi đi khám bệnh và phát hiện mình bị suy thận. Nhìn các con còn quá nhỏ dại, tôi đau đớn khôn cùng. Vợ chồng tôi chỉ biết ôm nhau khóc, bất lực và tuyệt vọng. Nuôi con đã tốn kém, tôi bị bệnh thế này chẳng đi làm được lại ngốn cả đống tiền thuốc. Vậy thì chúng tôi phải làm thế nào?
Rồi chẳng biết tôi còn khỏe mạnh được tới khi nào, nếu tôi bất hạnh không còn, chồng và 3 đứa con tôi sẽ ra sao? Lúc ấy tôi chỉ có một điều ước duy nhất đó là khỏe mạnh, dù phải trả cái giá nào tôi cũng sẵn lòng.
Sau hôm tôi phát hiện bị bệnh 2 tuần thì bố chồng đột ngột đến nhà chơi. Lần đầu tiên ông hỏi thăm con dâu sau từng ấy năm tôi về làm dâu. Hóa ra chồng tôi đã kể với ông bệnh tình của vợ. Rồi trong sự ngỡ ngàng không thể tưởng tượng nổi của chúng tôi, ông đưa ra đề nghị hiến thận. Ông nói chắc như đinh đóng cột rằng ông sẵn sàng hiến cho tôi một bên thận.
Vợ chồng tôi chỉ biết ôm nhau khóc, bất lực và tuyệt vọng. (Ảnh minh họa)
Ông bảo chỉ còn 1 bên thận thì ông vẫn có thể sống khỏe mạnh. Quan trọng hơn cả là tôi phải hồi phục để chăm sóc các con. Chồng tôi không thể hiến được vì anh là trụ cột kinh tế trong nhà, cần phải làm lụng nuôi gia đình. Ông là người thích hợp nhất. “Con có mệnh hệ gì thì khổ nhất là lũ trẻ thôi. Chúng còn quá nhỏ, còn cả tương lai phía trước. Bố già rồi cũng chẳng quan trọng mấy nữa…”, ông nói như vậy.
Tôi khóc cạn nước mắt, tới lúc này tôi mới hiểu ra bố chồng là người không giỏi biểu đạt tình cảm. Nhưng chỉ riêng đề nghị đó đã cho thấy ông thương con thương cháu thế nào. Có thể người khiến ông lo lắng là các cháu chứ không phải tôi, song như vậy cũng đủ khiến tôi biết ơn cả đời.
Vợ chồng tôi vẫn đang suy nghĩ về đề nghị của ông. Tôi có nên chấp nhận không? Trong lòng tôi đã nghĩ kể cả chuyện này không được thực hiện thì tôi vẫn cảm kích ông vô cùng.
[yeni-source src=”http://thoidaiplus.suckhoedoisong.vn/de-3-dua-chau-bo-chong-chang-doai-hoai-luc-toi-benh-nang-ong-dua-de-nghi-soc-khong-tuong-d302519.html” alt_src=”” name=””]