Sống chung nhà, ngủ chung giường với nhau 7 năm, chia sẻ bao đắng cay ngọt bùi, nhưng tôi vẫn chỉ là bạn của anh.
Tôi và anh đến với nhau ở cái tuổi cả hai không còn trẻ trung nữa. Khi ấy tôi 35 tuổi, còn anh chỉ vài năm nữa là chạm ngưỡng tuổi 50.
Tôi là mẹ đơn thân, bận làm ăn trên TPHCM nên gửi con trai 8 tuổi ở quê cho ông bà ngoại. Còn anh đã ly dị vợ, có duy nhất một cô con gái đang du học ở nước ngoài.
Qua một lần đi cà phê cùng bạn bè, chúng tôi gặp gỡ rồi quen biết nhau. Thấy hoàn cảnh của cả hai đều tương đồng, không ràng buộc và cùng có một đứa con riêng nên chúng tôi nghĩ sẽ dễ cảm thông cho nhau hơn.
Anh và tôi khi ấy chẳng ai muốn đi bước nữa hay trói nhau bằng thủ tục kết hôn. Bởi chúng tôi cho rằng quan trọng sống với nhau thế nào, chứ mảnh giấy kia chẳng níu giữ nổi một khi yêu thương không còn. Chúng tôi cũng chẳng còn là “tấm chiếu mới” nên quá thấu sự đời.
Một lần anh đi vắng, mẹ anh đã gọi tôi ra để bày tỏ ý kiến về việc chúng tôi chưa kết hôn đã sống chung. (Ảnh minh hoạ). |
Ngày anh dẫn tôi về mẹ anh tỏ thái độ lạnh lùng ra mặt. Anh bảo tôi đừng chú ý tới bà, dù gì bà cũng là thế hệ cũ nên không thể cởi mở khi thấy chúng mình chưa kết hôn mà cứ sống chung. Bà già rồi, mình sống là cho nhau nên đâu cần để ý những người xung quanh nói gì, nghĩ gì.
Vậy là tôi dọn về sống trong phòng của anh. Nhà anh là căn biệt thự ở ngay trung tâm thành phố, nhưng anh không chỉ sống chung với mẹ mà còn cả vợ chồng cô em gái. Em của anh phản ứng gay gắt việc tôi về sống chung. Thậm chí nhìn thấy mặt tôi, biết rõ tôi đang sống trong nhà mà cô ấy cố tình nói mỉa: “Chị mới đến chơi à?”
Không biết cô em to nhỏ làm sao với bà mẹ mà một lần anh đi vắng bà đã lên tận phòng gõ cửa, mời tôi xuống phòng khách nói chuyện. Bà ý tứ rằng: “Con tới chơi, nếu khuya quá cứ bảo Dũng đưa về. Hai đứa chưa cưới hỏi mà ngủ lại hàng xóm láng giềng họ dị nghị. Nhà vẫn còn có bác nên rất kỳ”.
Tôi đã kéo va li bỏ đi nhưng lại bị anh thuyết phục quay lại căn nhà đó. (Ảnh minh hoạ). |
Khi ấy hai hàng nước mắt tôi lăn dài. Tôi chạy lên phòng anh sắp va li, kéo ra khỏi nhà. Tôi đi bộ rất lâu, chả biết phải đi đâu. Anh cũng như tôi, đều từng đổ vỡ. Hai mảnh đời sứt mẻ ghép lại với nhau, nương tựa nhau. Anh có khác gì tôi đâu, cũng có con riêng, cũng ly dị vợ. Vậy thì sao chúng tôi sống với nhau lại không được sự chúc phúc của mọi người? Còn kết hôn hay không là việc cá nhân của chúng tôi, tại sao mọi người lại can thiệp quá sâu như vậy?
Khi anh trở về, không thấy tôi bèn gọi điện rồi hớt hải đi tìm. Anh về cự cãi với mẹ, doạ rằng nếu bà không chấp nhận cho tôi vào nhà thì anh sẽ bỏ ra ngoài.
Lại một lần nữa tôi bị anh thuyết phục, quay trở lại căn nhà đó. Kể từ ấy, người thân của anh không còn trực tiếp đối đầu với tôi nữa. Có lẽ họ sợ anh bỏ nhà theo tôi. Tuy nhiên, trong con mắt họ tôi không hề tồn tại. Họ cười nói với nhau, ánh mắt lướt qua và chẳng bao giờ dừng lại ở tôi. Khi tôi chào họ cũng im lặng không trả lời. Cuộc sống trở nên vô cùng ngột ngạt.
Tôi co rút lại, cả thế giới chỉ còn trong căn phòng 25 mét vuông của anh. Khi anh đi làm tôi chốt cửa phòng, ngay cả mở ti vi, hay thở mạnh cũng không dám. Tôi luôn có cảm giác mình là kẻ lạc loài, có thể bị gia đình anh đuổi ra khỏi nhà bất cứ lúc nào.
Thế rồi thời gian trôi đi, tôi ở trong nhà anh được 4 năm thì mẹ anh mất, em gái anh cũng dọn ra ở riêng. Ngỡ tưởng từ nay có thể sống tự do trong ngôi nhà chỉ có anh và tôi, không còn phải để ý những ánh mắt sắc như dao đâm của người khác thì con anh du học trở về.
Con bé ghét tôi, dù bố mẹ nó ly dị trước cả khi anh quen tôi. Nó luôn tìm mọi cách để khiến cuộc sống của tôi trở nên khó khăn hơn, để tôi phải đầu hàng và từ bỏ ba nó.
Khi tôi nấu cơm dọn lên, con bé lấy thức ăn khác của nó ra ăn, không đụng đũa tới các món mà tôi dày công chuẩn bị. Mỗi lần trả hoá đơn tiền điện, nó luôn bảo điện tháng này tốn quá, chắc do có người cứ suốt ngày ở nhà bật điều hoà. Ý là nó ám chỉ tôi, không đi làm chỉ ở trong phòng của ba nó.
Mỗi lần tết đến, anh dẫn tôi và cả con bé đi chúc tết họ hàng. Con bé luôn nhanh nhảu giới thiệu tôi là bạn của ba nó. Ừ thì đúng, có sai đâu. Tôi và anh sống như vợ chồng nhưng lại chẳng phải vợ chồng.
Sau 7 năm chung sống nhưng khi giới thiệu với mọi người tôi vẫn chỉ là bạn anh không hơn. (Ảnh minh hoạ). |
Khi có người hỏi chừng nào chúng tôi cưới thì anh trả lời bình thản: “Sao phải cưới, sống thế này chẳng phải tốt hơn sao”. Lời anh nói cũng chính là ý tôi muốn hồi quen nhau mà sao giờ nghe tôi lại thấy cay đắng thế.
Cứ tưởng có thể sống bất chấp không cần sự công nhận của xã hội, người thân và bạn bè nhưng lúc này tôi lại muốn được mọi người gọi tôi là vợ anh. Tôi chông chênh ở tuổi 42, rồi tôi sẽ ra sao ở tuổi này khi sống trong nhà người đàn ông giống chồng mình nhưng chỉ được công nhận là bạn mà thôi?
Thiên Hương
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/song-chung-7-nam-nhung-chi-duoc-xem-la-ban-be-a1470701.html” name=””]