Tôi gặp lại anh vào một buổi chiều hạ lửng lơ những sợi nắng vàng. Chúng tôi ghé vào một quán cà phê lạ và ngồi như hai người bạn xã giao.
Có những lúc cảm xúc và lý trí không gặp nhau tại một điểm. Ngay khi yếu lòng như thế, tôi gặp lại anh. Người ta bảo những gì đã qua hãy để nó qua. Nhưng tôi luôn bướng bỉnh ngoái đầu nhìn lại. Tôi gấp cho mình chiếc ống nhòm nho nhỏ, nhìn về quá khứ xa xăm bằng mọi cách…
Tôi gặp lại anh vào một buổi chiều hạ lửng lơ những sợi nắng vàng. Chúng tôi ghé vào một quán cà phê lạ và ngồi ngay phía cổng, khiến ai đi qua cũng có thể nhìn thấy. Nghĩa là chúng tôi rất minh bạch, gặp nhau như những người bạn xã giao.
Như xưa, anh hỏi tôi uống gì. Ngày còn yêu, tôi thích thử những vị sinh tố ngọt ngào, lúc nào cũng là sinh tố. Còn anh thì vẫn vị cà phê đen đá ít đường đắng nghét. Lần này, tôi thử cho mình một ly cà phê sữa đá, tiếng lanh canh của những viên đá va vào nhau làm tan biến không gian im lặng của chúng tôi.
Anh bắt đầu câu chuyện về những đứa con trai kháu khỉnh đáng yêu, về người vợ tần tảo mà anh rất hài lòng khi cưới cô ấy. Còn tôi, tôi im lặng và đăm chiêu những suy nghĩ mông lung…
Tôi tưởng tượng cũng buổi chiều như thế này, giá như được làm vợ của anh, tôi sẽ đi trên vùng đất quê hương, ngồi trên ghế đá bên hàng liễu rũ màu xanh, nghe văng vẳng câu hát quan họ xa xăm và thân thuộc. Mảnh đất này, đã có lần tôi đến và mong muốn những năm sau đó tôi sẽ làm dâu. Vì thế tôi yêu nơi này như chính quê hương tôi. Thế cũng có nghĩa là tôi yêu anh nhiều lắm! Từng viên sỏi, làn gió và những ngóc ngách tôi thấy thân quen như từ kiếp trước.
Vậy mà trớ trêu thay anh bỏ tôi. Biết bao đau khổ giày vò, tôi mất anh và mất mát cả những nơi tôi lấy làm quen thuộc đó. Sau này, khi có dịp trở lại cùng một người bạn. Vẫn cảm giác thân thuộc ấy, chỉ anh thì đã quá xa…
Ảnh mang tính minh họa – SHUTTERSTOCK |
Ly cà phê tan đá, buổi chiều trôi đi thật nhanh. Anh nhìn vào mắt tôi say sưa, tôi cũng bắt gặp cảm xúc của mình những năm về trước. Giá mà được hòa tan vào nhau, giá mà được nâng niu cảm xúc ấy. Anh ở trước mặt tôi, cảm xúc tràn đầy trong tôi. Chúng tôi đọc được yêu thương trong ánh mắt nhau, nhưng chúng tôi đã là những người có gia đình, không thể buông quên đi tất cả.
Chiều nghiêng nghiêng, anh nói tôi may mắn khi không lấy anh làm chồng, bởi ở anh có nhiều thứ khó chiều, lấy anh tôi sẽ khổ. Tôi bật cười sau tiếng nấc nghẹn. Vậy không lấy anh là tôi may mắn sao? Anh đâu biết rằng khi yêu anh và được anh yêu, tôi chẳng hề thấy khổ. Tôi có thể làm tất cả để lo cho gia đình, cũng có thể tần tảo như vợ anh bây giờ. Vậy những nỗi đau tôi phải chịu là may mắn? Cảm xúc trách móc một chút ấy cũng nhanh chóng tan biến.
Ly cà phê sữa đá còn nguyên, tôi chẳng thể nào thẩm nổi vị đắng của nó. Những gì đã thành thói quen, thành bản chất đâu dễ dàng từ bỏ. Chỉ đơn giản là một phép thử. Cơn gió chiều thoảng qua khiến lòng tôi se sắt. Nếu không vững lòng có thể tôi đã ngã gục vào ánh mắt ấy. Chính xác hơn là tôi ngã gục vào quá khứ vốn đã ngủ vùi, quá khứ mà tôi vốn tôn thờ, vuốt ve nó.
Tôi không được say, tất cả chỉ là ảo ảnh và mọi thứ sẽ lại qua đi. Anh ngồi trước mặt tôi nhưng không phải anh của ngày ấy. Tôi chếnh choáng ngước nhìn về phía xa xăm, phía bầu trời thu xanh thăm thẳm…
Chúng tôi đứng dậy chào nhau ra về. Xe mỗi người mỗi ngả đi về đúng đường mình phải đến. Chúng tôi chưa chạm vào nhau sau bao năm xa cách. Anh hướng đông còn tôi hướng tây, phải về nhanh kẻo nắng chiều tắt.
Thanh Nga
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/gap-lai-nguoi-yeu-cu-a1462999.html” name=””]