“Kiếm đại một đứa con để dưỡng già” là câu tôi ghét nhất trần đời. Vậy mà người bơm suy nghĩ này vào đầu tôi mỗi ngày chính là má tôi.
Từ khi tôi ngấp nghé tuổi 30 thì mỗi lần về quê, má đều rỉ rả “nhớ kiếm tấm chồng rồi đẻ đứa con để sau này hủ hỉ nghe con”. Thêm mỗi năm, má tôi lại rút câu đó ngắn dần, nhưng nội dung không thay đổi. Năm nay, tôi sắp chạm ngưỡng 40 tuổi thì má nói ngắn gọn “kiếm đại một đứa đi!”.
Với cách nói này, tôi hiểu má bật đèn xanh cho tôi là làm bất cứ kiểu gì: túm, gài bẫy… người đàn ông nào cũng được- miễn là sinh được con.
Câu nói của má làm tôi rất buồn và tổn thương, nhưng tôi hiểu được nỗi lo của má dành cho đứa con gái quá lứa lỡ thì. Ở quê tôi, tuổi này mà chưa chồng thì coi như hàng “quá date”. Má sợ tôi về già sẽ đơn độc, không có ai bên cạnh và không được cơm bưng nước rót. Tôi chỉ cười: “Má để con quyết định cuộc sống của con”.
Mỗi ngày, má đều bơm vào đầu tôi “kiếm một đứa con để dưỡng già” (Ảnh minh họa) |
Thấy tôi không hợp tác, má càng ra sức thuyết phục: “Ba má đâu lột vỏ sống đời với con được. Anh chị em ai có bề đó, nên con mà không sinh con thì sau này già bò xuống sông uống nước đó”. Tôi nói với má tôi sẽ yêu thương các cháu thì sau này các sẽ yêu thương, chăm sóc lại tôi. Nhưng má tôi gạt ngang: “Con là con, cháu là cháu. Chỉ có con mình sinh ra thì nó mới có hiếu với mình được”. Rồi cô tôi, dì tôi, hàng xóm “nội công, ngoại kích” xúi tôi “kiếm đại đứa con” để dưỡng già.
Cứ mỗi lần về thăm nhà là tôi và má đều tranh cãi chuyện này. Những chuyến về nhà nghỉ ngơi cuối tuần của tôi như trở thành tra tấn, dồn ép, nên gần đây, dịp lễ tết tôi quyết định không về quê.
Tôi giải thích với má: tôi đang có một cuộc sống rất thoải mái, công việc ổn định, thu nhập tốt, mỗi tháng đều đi du lịch, vậy hà cớ gì tôi phải cưỡng cầu để sinh một đứa con, trong khi tôi chỉ thích chơi với trẻ con chứ rất sợ giữ chúng.
Chỉ cần hình dung ra việc mình phải ôm một đứa trẻ: thức đêm pha sữa, thức đêm khi con sốt, đầu tắt măt tối đút ăn… là tôi nổi da gà. Tôi không có nhu cầu làm mẹ đơn thân, tại sao bắt tôi phải kiếm con bằng mọi giá? Có con không xuất phát điểm ban đầu không phải vì tình yêu con, mà để sau này mình già thì con nuôi lại mình. Chỉ nghĩ đến điều đó là tôi thấy quá ích kỷ với đứa trẻ. Tại sao chỉ để thoả mãn cho nhu cầu của người lớn, nỗi sợ về già cô độc của mình mà phải bắt đứa trẻ chịu trách nhiệm?
Nếu được hỏi và được quyền chọn lựa, tôi tin chẳng có đứa trẻ nào muốn mình sinh ra để làm “bảo hiểm” về già cho cha mẹ. Điều đó không công bằng mà quá tàn nhẫn với đứa trẻ. Chưa kể, nếu đứa trẻ không ngoan, không trở thành người tử tế như mình kỳ vọng thì sẽ là bi kịch, gánh nặng của tuổi già.
Như chuyện bà Tư X., người sống cách nhà tôi 1km. Cũng vì nghe lời mẹ “kiếm đại đứa con để dưỡng già”, nên bà sinh con với một công nhân vào làm công trình điện ở xã tôi. Nhưng con “dưỡng mẹ” đâu không thấy, chỉ thấy bà X. suốt ngày phải dưỡng và cung phụng thằng T.
Thằng T. bỏ học năm lớp 10 rồi tập tành uống rượu, hút thuốc, cờ bạc, để giờ này ở tuổi 22 nó lông bông, lêu lổng, không nghề nghiệp. Người mẹ già chưa một ngày yên thân với nó. Có mấy chỉ vàng để sau này lo ma chay cho mình, bà X. phải giấu thằng con “kiếm đại”, gửi cho cô em út để nhờ lo hậu sự khi bà qua đời.
Tôi không muốn rơi vào bi kịch như bà Tư, tôi cũng không muốn mình trở thành gánh nặng cho đứa con tương lai. Cuộc đời của tôi, tôi sẽ kiểm soát và chủ động mọi việc, chứ không phải đặt trách nhiệm lên vai của người đến từ tương lai.
Thay vì đầu tư nuôi một đứa trẻ, tôi sẽ đầu tư mua suất ở viện dưỡng lão, sau này vào đó sống, vừa được chăm sóc y tế, vừa có ngườì bầu bạn lúc tuổi già và quan trọng là không phiên đến ai, và chắc chắn là tôi không phải bò xuống sông uống nước như má tôi lo lắng.
Huyền Trang
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/kiem-dai-mot-dua-con-de-duong-gia-a1462133.html” name=””]