Có những ngày vợ chồng chỉ nói với nhau một hoặc hai câu, như: “Anh có thấy chiếc áo sơ mi xanh của em không?”, “Sao tháng này em không chuyển tiền cho anh?”…
Sau nhiều lần cãi vã và giận dữ với Dung, Quỳnh từ bỏ ước mơ về một cuộc sống hạnh phúc và bình yên bên chồng cho đến tuổi già. Quỳnh và Dung yêu nhau 5 năm trước khi tiến tới hôn nhân. Tưởng chừng tình yêu nồng cháy của họ sẽ không thay đổi vì bất cứ điều gì hay bất cứ ai. Nhưng thời gian thật tàn khốc. Dung không có người thứ ba, Quỳnh không thay đổi suy nghĩ nhưng mối quan hệ của họ dần nguội lạnh đến mức nhàm chán.
Hồi mới cưới, sau khi nhận lương, Dũng sẽ mua đồ ăn ngon, túi xách, giày dép, v.v. cho Quỳnh. Quỳnh bận họp đến tận khuya, tan sở, thấy Dũng đứng đợi ở cổng với ly nước cam trên tay. Vùi mặt vào lưng Dũng, Quỳnh thấy ấm lòng vì trên đời này, không ai tốt với mình bằng anh.
Quỳnh sinh đứa con đầu lòng và đứa con thứ hai. Giai đoạn khó khăn cuối cùng cũng qua đi. Khi các con lớn lên, những nỗi lo chung của hai vợ chồng cũng dần vơi đi. Dung thường về muộn và thường xuyên bỏ bữa ở nhà. Quỳnh cũng chán việc về nhà. Sau khi đón con về, chị dẫn các con ra ngoài ăn cho tiện. Bếp dần trở nên lạnh lẽo, giường cũng vậy.
Có những ngày vợ chồng chỉ nói với nhau một hoặc hai câu, như: “Anh có thấy chiếc áo sơ mi xanh của em không?”, “Sao tháng này em không chuyển tiền cho anh?”…
Ảnh chỉ mang tính minh họa – Shutterstock |
Tình trạng đó kéo dài hơn một năm. Quỳnh nghĩ nếu có dấu hiệu cảnh báo về mức độ lạnh nhạt trong hôn nhân thì tình hình của vợ chồng cô đã ở mức đèn vàng rồi. Nhưng Dung không quan tâm, Quỳnh cũng tự hào nên không buồn khơi lại tổ ấm lạnh lẽo.
Ngày Quỳnh bị tai nạn giao thông, đồng nghiệp đưa cô vào viện. Quỳnh gọi điện cho chồng hàng chục lần nhưng anh không nghe máy. Có thể Dung đã say rượu ở một bữa tiệc rượu nào đó. Mãi đến trưa hôm sau, khi Quỳnh lê cái chân đau của mình đi lấy thuốc và làm thủ tục xuất viện, Dung mới từ từ đến.
Tôi nghĩ Dũng sẽ hỏi “Sao thế, đau không, hôm qua có ăn gì không?”… nhưng câu đầu tiên của Dũng lại là giận dữ, đổ lỗi cho Quỳnh ngã mà không nói, để đồng nghiệp và hàng xóm đổ lỗi cho mình là vô tâm, vô tâm. Nước mắt Quỳnh rơi lã chã.
Thái độ lạnh lùng của Dung làm Quỳnh đau hơn cả cái chân đau nhức của cô. Cảm giác yêu thương chồng càng lạnh lẽo. Nghĩ đến chặng đường dài, gánh nặng, đôi chân mỏi mệt bên chồng không biết thương mình, Quỳnh thấy chán ngắt.
Bạn bè của Quỳnh thường ví việc bước vào hôn nhân như việc bật bếp lò. Tình yêu nồng cháy lúc ban đầu giống như ngọn lửa bùng cháy trong bếp lò. Ngày tháng trôi qua, nếu không được chăm sóc, không được tiếp thêm nhiên liệu, ngọn lửa trong bếp lò sẽ chỉ còn chập chờn. Không cần giông bão, bão táp, chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể làm ngọn lửa chập chờn, sắp tắt. Không có nguồn nhiên liệu vô tận, không có vật dụng nào không được chăm sóc mà không bị hư hại.
Mỗi ngày, chị phải tỉ mỉ thêm củi, thêm lửa, thêm tình thương để giữ lửa trong bếp luôn cháy đều. Quỳnh biết điều đó, nhưng chị không đủ kiên nhẫn, cũng không đủ động lực để nhóm ngọn lửa ấm áp cho ngôi nhà của mình.
Một ngày nọ, một đồng nghiệp đến thăm, Quỳnh nghẹn ngào nói: “Chờ chân tôi lành hẳn, có lẽ tôi sẽ ly hôn”. Cô nhìn Quỳnh, hỏi cô và các con sẽ chuyển đến đâu sau khi ly hôn? Liệu lương của cô có đủ nuôi hai đứa con không? Các con sẽ ra sao nếu không có bố? Quỳnh sửng sốt.
Ảnh chỉ mang tính minh họa – Shutterstock |
Bạn cô có dịp hỏi thăm liệu Quỳnh đã bao giờ cố gắng hâm nóng lại mối quan hệ của hai vợ chồng, nấu những bữa ăn ngon cho cả gia đình quây quần bên nhau, và cải thiện hình ảnh người vợ nồng nàn, thấu hiểu trong mắt chồng mình hay chưa…
Quỳnh chưa bao giờ cố gắng mang lại sức sống cho ngôi nhà của mình, chưa bao giờ chia sẻ hay chăm sóc chồng; vì cô nghĩ rằng cuộc hôn nhân lạnh lẽo không phải là trách nhiệm của riêng mình. “Đừng nghĩ mình là nạn nhân, và đừng tự trách mình. Hãy cố gắng hết sức. Năng lượng của tình yêu và sự thân thiện sẽ thay đổi chồng bạn. Nếu không có gì cải thiện, bạn sẽ không hối hận khi ly hôn” – câu nói của cô khiến Quỳnh lo lắng.
Nằm dài cả ngày thì chán lắm. Quỳnh sửa lại tóc, tưởng tượng mua hoa, rèm cửa phòng khách, gia vị bếp, quần áo mới cho mình. Quỳnh nấu những món ngon, gọi chồng về sớm, cả nhà cùng ăn tối. Chủ Nhật cả nhà đi chơi đâu đó. Có lẽ bọn trẻ sẽ vui lắm.
Quỳnh sẽ không để gia đình mình lạnh nhạt, cũng như bản thân mình sẽ không lạnh nhạt. Quỳnh hiểu rằng cuộc sống cần có niềm vui, sự quan tâm, chia sẻ, yêu thương và chăm sóc lẫn nhau, đó chính là cuộc sống.
Thủy Gương
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/tinh-nguoi-a1533473.html” name=””]