Sống với con dâu, tôi phải chú ý từng lời nói vì sợ con dâu nổi giận, đem cháu về thành phố.
![]() |
Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa – Pixabay |
Vợ chồng tôi chỉ có 1 đứa con. Từ nhỏ, con trai tôi vốn yếu ớt và thường xuyên đau ốm. Vì sinh đứa con đầu lòng quá khó khăn nên tôi rất sợ sinh thêm đứa nữa. Tôi dồn hết tình yêu và tài chính cho con, không để con thua kém bạn bè.
Khi lớn lên, tôi đỗ đại học và vào thành phố học tập. Sau khi tốt nghiệp, tôi có bạn gái và kết hôn. Đôi vợ chồng trẻ luôn gắn bó với nhau nhưng chờ đợi mãi, 3 năm vẫn không thấy tin vui. Tôi lo lắng và giục hai con đi xét nghiệm vô sinh nhưng cả hai đều từ chối. Rồi một ngày cuối năm, con trai tôi gọi điện báo: “Mẹ ơi, mẹ sắp lên chức bà ngoại rồi”. Tôi vui mừng như bắt được vàng.
Từ đó về sau, tuần nào tôi cũng bắt bố phải chở lên thành phố, nấu đủ món đủ dinh dưỡng cho con dâu và ngóng chờ ngày con chào đời.
Ngày sinh cũng đến. Bé nhà tôi sinh ra đủ cân nhưng lại bị vàng da nên phải nằm lồng ấp để được chăm sóc đặc biệt. Rất may, bé chỉ bị vàng da sinh lý và có thể về với mẹ sau khi tiếp xúc với ánh sáng 1 ngày.
Con dâu tôi mất mẹ từ nhỏ nên ngày cháu xuất viện, tôi đã đưa cả hai mẹ con về quê chăm sóc. Tôi thương con cháu nên không tính toán, lo toan mọi việc.
![]() |
Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa – iStock |
Tôi không tự khen mình nhưng có thể nói tôi là một bà mẹ chồng thời thượng. Tôi mới hơn 50 tuổi, là người kinh doanh, có nhiều mối quan hệ xã hội, hiểu chuyện. Tôi chưa bao giờ phán xét con dâu từ mái tóc, cách đi đứng, cách ăn mặc… Tôi để các con tôi cảm thấy thoải mái vì ai cũng cần có cuộc sống của riêng mình.
Nhưng rồi sự khác biệt giữa hai thế hệ trong việc chăm sóc con khiến mối quan hệ mẹ con không còn tốt đẹp nữa. Tôi biết tôi và con dâu chỉ đồng ý chứ không bằng lòng.
Chỉ hơn một tháng chăm sóc con dâu và cháu sau sinh, tôi đã cảm thấy rất áp lực. Sống với con dâu, tôi là người phải cẩn thận, để ý từng lời nói và không dám la mắng con. Ngoài ra, tôi còn lo mọi việc trong nhà, chi phí sinh hoạt, tã lót cho con.
![]() |
Hình ảnh mang tính chất minh họa |
Hàng ngày, tôi đi chợ nấu cơm và thay đổi thực đơn cho những bữa ăn đủ dinh dưỡng nhưng con dâu lại kén ăn quá. Thấy con dâu ít sữa mà lười bú, tôi cũng nhắc nhở cố gắng cho con bú nhiều lần để kích thích tuyến sữa nhưng có vẻ con không nghe. Chỉ vài tuần sau khi sinh, tôi đã ngừng cho con bú.
Hay như ngại giặt tã, con dâu cho con mặc tã cả ngày dẫn đến hăm tã, mẩn ngứa. Khi thấy cháu khóc và con dâu không thèm đến đón, tôi đã ở bên cháu cả ngày lẫn đêm để an ủi cháu.
Dù thương cháu nhưng tôi cũng chỉ dám nhắc nhở con dâu 1-2 lần về mỗi việc và không can thiệp quá sâu vào cách nuôi dạy con. Tôi sợ con dâu buồn, sợ bị mang tiếng là “mẹ chồng khó tính” và sợ nhất là con dâu nổi giận, bế cháu về thành phố.
Tôi đã kìm lại, nhưng tôi rất thất vọng. Các chị tôi biết chuyện liền nói: “Đúng là thời nay mẹ chồng là người làm con dâu, làm việc gì cũng phải nhìn con dâu. khuôn mặt.”
Tôi bối rối trong lòng. Tôi không nỡ xa các cháu nhưng vì bức xúc, có những lúc tôi muốn các con trở về thành phố. Rồi nhớ lại lần con trai tôi “nhờ” mẹ giúp đỡ khi tôi mới xa nhà được 2 ngày vì cháu khóc, tôi trở nên lo lắng, không muốn xa cháu…
Tu Linh
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/toi-phai-rang-bang-mat-voi-con-dau-a1506273.html” name=””]