Chị ra đi với đôi bàn tay trắng, vì anh nói căn nhà là tài sản riêng của anh, anh có quyền bán.
Ảnh minh họa |
Chị Loan – chị họ của tôi – vừa dọn “ra riêng”. Tôi không hay biết gì cho đến khi tình cờ có công việc đi ngang khu chị ở. Gọi cho chị, tôi nghe chị nói đã chuyển sang chỗ khác và chị cho tôi địa chỉ cách nơi cũ không xa.
Trong căn nhà cấp 4 vùng ngoại ô – kiểu nhà trong mơ của tôi – có mảnh vườn nhỏ trước sân và xung quanh rất nhiều loại cây cho trái lẫn bóng mát. Khung cảnh nên thơ vậy, nhưng câu chuyện của chị thì quá buồn.
Chị em tôi ngồi bên chiếc bàn được kê tạm bên hiên nhà, dưới vòm khế mùa này hoa nở rụng tím gốc. Chị kể, chồng chị nghe lời cô bồ nhí, bán tháo căn nhà mặt tiền từ trị giá 10 tỉ xuống còn 7 tỉ đồng để nhanh chóng cho 3 đứa con mỗi đứa 1 tỉ đồng, coi như cả nhà “giải tán”.
Chị ra đi tay trắng vì anh nói: “Nhà của cha mẹ tui để lại, tui có quyền chia sao thì chia”. Số tiền còn lại sau khi cho các con, anh mua ngôi nhà khác sống cùng cô người yêu.
Chị nhớ, hồi mẹ chồng mất (ba chồng đã mất trước đó), chồng chị được hưởng toàn bộ tài sản cha mẹ để lại. Chị có ký vào giấy tờ, đại ý không liên quan đến tài sản. Khi ấy, chồng nói chị ký đi, để lỡ nhà cửa có tranh chấp gì đó thì một mình anh lo liệu, chị khỏi dính vào, phiền hà.
Chị không rành về thủ tục giấy tờ lẫn quyền lợi. Chị nghĩ chồng đứng tên thì tốt quá rồi, sau này anh chị già của cải cũng để lại cho con cái, chẳng mất đi đâu. Hơn nữa, chị vốn ngại các thể loại giấy tờ phức tạp. Chỉ là, đâu ngờ có ngày ra đi tay trắng…
Chị từng tin vào hạnh phúc và mong cùng anh đón đứa những cháu ra đời, lớn khôn… (ảnh minh họa) |
Chồng chị mê cô bồ nhí như phải bùa, cô ta nói gì anh cũng nghe, nói bỏ vợ là dứt hẳn, tình nghĩa vợ chồng hơn 20 năm mà anh phủi tay ra đi nhẹ tênh. Chị gạt nước mắt đi tìm chỗ ở cho mấy mẹ con, may sao cũng nhanh chóng tìm được căn nhà này, giá thuê cũng rẻ.
“Rồi giờ chị tính sao?” – tôi hỏi, với hàm ý 3 đứa con của chị vẫn có 3 tỉ trong tay, số tiền đó tìm mua căn nhà nhỏ, rồi 3 mẹ con sống cùng nhau cũng tốt, không phải cảnh đi thuê nhà ở.
Chị nói, đứa lớn đã có gia đình và sinh cháu, hiện ở riêng rồi. “Với lại…”, chị có chút ngập ngừng: “Tụi nó thấy tấm gương quá lớn trước mắt, nên chuyện tiền bạc giờ cũng cẩn trọng. Vợ chồng đứa con gái lớn của chị công việc cũng bấp bênh theo tình hình xã hội hiện tại, nên nền móng hôn nhân không ít lần lung lay”.
Con gái chị nói 1 tỉ đồng của cha cho riêng ấy sẽ giữ riêng, bất cứ giá nào cũng không dùng chung vào việc của vợ chồng. Sau này dùng đầu tư cho con, hoặc dành làm của hồi môn cho con, chứ chẳng thể tin đàn ông được.
2 tỉ đồng của 2 đứa con còn lại, xem chừng để thống nhất mua nhà cửa gì cũng khó, vì con gái ở tuổi mới lớn, chừng vài năm nữa cũng lập gia đình.
Chị không trông chờ vào số tiền đó của con, chỉ mong nhờ chút vốn liếng đó mà cuộc sống của chúng tốt đẹp hơn là chị an tâm rồi. Phần chị, ở tuổi gần 50, chuyên môn không có, nên việc mua một căn nhà để ở là quá tầm. “Nhưng kệ, có ai chết vì ở trọ đâu” – chị nói. Chị còn thấy mình may mắn là 3 đứa con chịu khó, biết vun vén cho tương lai. Ba bỏ đi, các con dành tình thương cho mẹ nhiều hơn.
Chị ngậm ngùi: “Nghĩ mà buồn, ai đời đến tuổi này mới học được chữ “ngờ” từ chính người đầu ấp tay gối với mình. Xem ra câu “Có một thứ không bao giờ thay đổi, đó chính là sự thay đổi” chẳng sai”.
Chị còn căn dặn tôi những điều mà một người đang hài lòng với hôn nhân như tôi chẳng khi nào nghĩ đến, thậm chí nếu ai nhắc tôi cũng gạt đi, vì không muốn những hạt mầm tiêu cực đâm chồi. Nhưng sau câu chuyện của chị, tôi nghĩ mình cũng cần cẩn trọng hơn để có sự an toàn…
An Na
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/trang-tay-ra-khoi-nha-sau-20-nam-chung-song-a1515840.html” name=””]