Nếu có thể quay trở lại, tôi sẽ không bao giờ đánh đổi danh dự cả đời cho những giây phút vui vẻ thoáng qua…
Một đêm mất ngủ, tôi phát hiện ra đứa con trai út đang học lớp 10 của mình đang hút thuốc trên mái nhà. Khi nhìn thấy tôi, anh không hề tỏ ra sợ hãi hay lo lắng mà vẫn thản nhiên phì phò. Không giống như trước đây, chỉ với một cái nhìn nghiêm túc từ tôi, cô ấy đã vội vàng xin lỗi.
Tôi bước đến nhẹ nhàng hỏi: “Bố tập hút thuốc từ bao giờ vậy?”, cậu bé không nhìn bố mà thản nhiên trả lời: “Bố không quan tâm”.
Trước con mắt kinh ngạc của tôi, anh vứt điếu thuốc xuống sàn, lấy mũi dép dụi dụi rồi ra khỏi phòng. Tôi đứng đó, cảm giác như mình vừa rơi xuống một cái hố không đáy, đầu óc ngổn ngang những suy nghĩ hỗn độn.
Tôi bắt đầu mối quan hệ với một đồng nghiệp nữ (ảnh minh họa) |
Tôi từng có một gia đình hạnh phúc được nhiều người ngưỡng mộ. Vợ tôi là giáo viên giỏi, có nhan sắc, 2 con trai học giỏi, ngoan ngoãn. Tôi cũng được mọi người coi là thành đạt nếu có nghề nghiệp ổn định, thu nhập cao. Nhưng cuộc sống bình lặng khiến tôi cảm thấy nhàm chán vì vợ bận công việc, ít quan tâm đến chồng. Cô ấy để tôi đi hoàn toàn tự do, không bao giờ kiểm tra điện thoại hay gọi cho tôi khi tôi đi sớm về khuya.
Người phụ nữ có cuộc sống riêng tư nhiều màu sắc với thành tích trong công việc, những chuyến du lịch cùng bạn bè. Nghĩa vụ, trách nhiệm đối với gia đình hai bên đều được người phụ nữ chu toàn một cách xuất sắc. Mọi việc cô ấy tự làm không bao giờ nhờ tôi kể cả chuyện tài chính. Nhiều lúc tôi cảm thấy mình không còn gì để làm với vợ ngoài việc làm cha của hai đứa trẻ.
Rồi tôi không còn cầm lòng được trước sự săn sóc của đồng nghiệp nữ. Chúng tôi lén lút qua lại trong bữa trưa hoặc những chuyến công tác cùng nhau. Mối quan hệ kéo dài được hơn 1 năm thì vợ tôi biết chuyện. Cô ấy chỉ hỏi tôi: “Bây giờ em muốn gì?”.
Tôi nói không muốn mất gia đình và hứa sẽ chấm dứt mối quan hệ. Vợ tôi không nói gì và tôi chỉ nghĩ mọi chuyện sẽ dừng lại ở đó.
Nhưng không ngờ, đây chỉ là khởi đầu cho những cơn sóng ngầm sau đó hất cuộc đời tôi xuống vực sâu. Không hiểu sao người nhà hai bên đều biết chuyện của tôi. Bố mẹ gọi điện trách móc, chú và em họ mỗi lần gặp nhau đều nói những lời dạy rất nặng nề.
Những người anh em trước đây rất tôn trọng và ngưỡng mộ tôi giờ nhìn tôi với ánh mắt hoàn toàn khác, khinh thường. Tôi rất ngại khi phải xuất hiện trong những ngày kỷ niệm hay đám cưới khi có đầy đủ anh em trong nhà. Đi đến đâu, tôi luôn có cảm giác mình là người mặc cảm. Tôi không còn hứng thú gặp gỡ bạn bè vì trong một lần đi nhậu, một người bạn thân đã bóng gió “Tưởng mày như vậy, hóa ra là vậy”.
Vợ chỉ hỏi “Anh muốn gì bây giờ” rồi im lặng, nhưng cuộc đời tôi xuống dốc từ đó (ảnh minh họa) |
Ở chỗ làm, người ta bàn tán nhiều đến nỗi nữ đồng nghiệp phải viết đơn xin nghỉ việc, tôi không thèm tra cứu. Uy tín của tôi bị giảm sút nên khi lấy phiếu phê duyệt quy hoạch chức danh phó giám đốc đã trượt, dù quá trình phấn đấu gần chục năm.
Điều khiến tôi đau lòng nhất là thái độ của hai đứa con. Chúng không còn kính trọng bố như xưa, chỉ nghe lời mẹ chứ không để ý đến lời tôi nói. Trước đây, hai con trai tôi luôn lấy bố làm tấm gương để hướng tới, việc gì cũng hỏi ý kiến của tôi. Vợ tôi vẫn vậy, không nói thêm một lời nào, tiếp tục cuộc sống của mình như không có chuyện gì xảy ra.
Tôi không nghĩ hậu quả lại tồi tệ như vậy. Nếu có thể quay trở lại, tôi sẽ không bao giờ đánh đổi danh dự cả đời cho những giây phút vui vẻ thoáng qua…
Hoàng Tùng
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/dinh-phot-ngoi-tinh-toi-bi-con-trai-coi-thuong-a1493329.html” name=” “]