Những câu chuyện cổ tích cho thấy, nếu chúng ta biết vận dụng trí thông minh sẽ giúp bản thân vượt qua những nguy hiểm, có được cuộc sống hạnh phúc.
Chiếc cối vàng
Ngày xửa ngày xưa, có một người nông dân nọ, bác ta có một cô con gái rất thông minh. Một hôm, khi đang đi khai khẩn đất hoang bác nông dân và cô con gái đào được một chiếc cối vàng còn lành lặn. Người cha hiền lành, chất phác nói với con gái:
– Con à, chúng ta hãy đem chiếc cối này tặng cho quốc vương, vì tất cả đất đai là của quốc vương, đồ vật này cũng là của ngài.
Người con gái nói:
– Nếu quốc vương có được chiếc cối vàng, rất có thể ngài sẽ bắt chúng ta nộp chiếc chày vàng, vì cối và chày phải đi cùng với nhau, nếu không tìm được chiếc chày vàng thì chúng ta sẽ gặp nguy hiểm.
Bác nông dân thật thà không làm theo lời con gái, vẫn đem chiếc cối đó nộp cho quốc vương. Quả nhiên, quốc vương bắt bác nông dân nộp chiếc chày vàng. Bác nông dân nói không có, quốc vương cho rằng bác ta nói dối, liền lệnh nhốt bác vào trong ngục. Bác nông dân hối hận, trách mình không nghe lời con.
Ảnh minh họa.
Sau khi biết chuyện, quốc vương không tin người con gái đó lại thông minh như thế, liền phải người đến triệu con gái của bác nông dân vào cung. Quốc vương nói với nàng:
– Ta muốn thử xem nàng có thông minh như thế không. Ta đặt một câu hỏi, nếu nàng trả lời đúng, ta sẽ thả cha nàng và lấy nàng làm vợ.
Con gái bác nông trả lời:
– Xin vâng!
Quốc vương nói tiếp:
– Lát nữa, nàng hãy trở về nhà, sau đó đến hoàng cung. Khi đến, nàng không được mặc y phục, cũng không được để lộ cơ thể; không được cưỡi ngựa, cũng không được ngồi xe; không được đi đường mòn, cũng không được đi đường rộng. Nếu làm được, ta sẽ thả cha nàng ra và phong nàng làm hoàng hậu.
Con gái bác nông dân trả lời:
– Vâng! Xin quốc vương hãy giữ lời!
Sau khi về nhà, nàng cởi hết y phục, tìm một tấm lưới lớn và quấn kín người. Sau đó, nàng mượn một con lừa rồi cưỡi lên, cho lừa đi trên đường lớn, đưa nàng thẳng đến hoàng cung.
Quốc vương tấm tắc khen ngợi:
– Nàng thật là tài giỏi. Ta rất muốn cưới nàng làm vợ!
Nói xong, quốc vương thả bác nông dân ra và cử hành hôn lễ với người con gái của bác ta.
Sự tích Chim Lửa
Chuyện kể rằng, ở một nhà nọ có hai chị em gái sinh đôi, nom giống nhau như hai giọt nước. Hai chị em đi đâu, làm gì cũng gắn với nhau như hình với bóng.
Họ lớn lên, đến tuổi cập kê thì cha mẹ bắt đầu đi tìm đến những đám tốt để kiếm chồng cho hai cô con gái. Song cả hai chị em đều không muốn lấy chồng. Sau đó, vì cha mẹ và họ hàng nói đi nói lại nhiều lần, nên hai chị em đành nhượng bộ, nhưng ra điều kiện là phải cho họ cùng lấy chung một chồng.
Đương nhiên là chẳng có cha mẹ nào lại đồng ý với điều kiện như vậy. Để hai chị em có ít thời gian quấn quít bên nhau, may ra mới nghĩ đến chuyện lấy chồng, cho nên cha mẹ họ mới tìm cách tách hai chị em ra. Nếu cô chị ở nhà lo việc bếp núc, quét dọn mọi thứ thì cô em sẽ phải cùng cha mẹ đi làm nương làm ruộng.
Rồi có một hôm, đến lượt cô em gái ở nhà lo việc cơm nước. Đang làm thì bỗng dưng cô nhìn thấy một con chim bay sà trúng vào giữa bếp lửa. Cô em vội vàng lấy cây khời cứu con chim ra. Nhưng không kịp, con chim đã bị cháy thành cục than đỏ rực.
Thương con chim, cô em vừa khóc vừa cời con chim đã cháy thành than ra rồi cầm trên tay. Đúng lúc đó thì cô chị đi làm về, nhìn thấy thế, sợ em bị bỏng nên cô chị hất mạnh tay em để cho cục than bắn đi. Cụn than vừa rơi xuống chạm đất thì liền biến thành một người tí hon (cụn tắm mó mé). Người tí hon quỳ xuống và nói:
– Tạ ơn hai chị em đã cứu tôi thoát nạn. Từ nay, nếu cần gì thì hai người cứ gọi đến tên Ải Chạng Nọi (chàng voi con) là tôi sẽ lập tức có mặt để giúp hai người.
Nói vừa dứt lời, người tí hon liền theo một làn gió bay vút đi mất. Hai chị em thấy vô cùng kỳ lạ. Họ nói với nhau rằng, chắc chắn đó là người ở trên Mường Bun xuống định báo trước điều gì đó nhưng chưa cho mình biết.
Vì vậy, hai chị em lại càng thêm quyết tâm ở vậy không chịu lấy chồng, cho dù ở trong bản, trong mường có rất nhiều chàng trai vừa tuấn tú vừa khoẻ mạnh tới xin dạm hỏi, cưới hai chị em về làm vợ.
Bây giờ xin được kể về Ải Chạng Nọi. Chàng vốn là con của một gia đình giàu có sống ở trên Mường Bun, được chiều chuộng từ tấm bé nên suốt ngày chỉ biết rong chơi nơi này, chỗ nọ. Vì tham cần có người làm việc nhà nên cha mẹ Ải Chạng Nọi cưới cho chàng liền hai người vợ. Vợ cả tên Nàng Khăm (Nạng Khặm), còn vợ lẽ tên là Nàng Ngân (Nạng Ngựn).
Bởi phải làm việc ruộng nương vất vả cả ngày, lúc về nhà chồng lại mải chơi chẳng thèm đoái hoài gì tới, cho nên hai người vợ mới giận, và bàn nhau cùng đầu thai xuống Mường Lúm làm người để cho chồng khỏi tìm thấy. Nàng Khăm bảo Nàng Ngân hãy đầu thai xuống trước, còn mình thì sẽ đầu thai xuống sau.
Ảnh minh họa.
Nhưng Nàng Ngân không chịu, bảo rằng chị là chị nên em phải nhường cho chị đầu thai xuống trước. Sau cùng, cả Nàng Ngân và Nàng Khăm cùng dắt tay nhau đầu thai xuống Mường Lúm cùng một lúc. Và hai chị em gái sinh đôi ở nhà nọ chính là Nàng Ngân và Nàng Khăm đầu thai xuống.
Còn Ải Chạng Nọi cho đến khi cả hai người vợ bỏ đi thì mới thấy vô cùng hối hận. Và vì nhớ thương hai người vợ nên chàng mới hoá thành một con chim bay xuống Mường Lúm để tìm hai người. Chẳng may lúc xuống Mường Lúm lại gặp nạn lao phải vào bếp lửa. Chàng vô tình được hai người vợ cũ của mình cứu thoát chết mà không biết.
Ải Chạng Nọi, sau khi được hai chị em sinh đôi cứu thoát quay trở về Mường Bun thì lòng bán tính bán nghi không biết họ có phải là vợ cũ của mình hay không. Chàng quyết định đi xuống Mường Lúm lần nữa, tới tận nhà của hai chị em để dò xem cho thật chính xác.
Thế rồi Ải Chạng Nọi giả làm một chàng trai tân ngày ngày cầm theo cây đàn tính tẩu đi tới nhà của hai chị em chơi. Vậy nhưng chưa bao giờ Ải Chạng Nọi được trực tiếp nói chuyện với hai chị em, bởi lần nào tới thì hai chị em cũng đều lẩn tránh, không giáp mặt nói chuyện. Tuy nhiên, cha mẹ của hai nàng nhìn thấy Ải Chạng Nọi khôi ngô tuấn tú nên hài lòng lắm, rất muốn kén chàng làm rể.
Song có một hôm, Ải Chạng Nọi đến chơi đúng vào lúc cả cha và hai chị em đều đang đi làm nương, chỉ còn mỗi bà mẹ ở nhà. Bà mẹ lấy nước mời Ải Chạng Nọi uống, hai người không biết nên nói những chuyện gì với nhau, thành thử cứ thế ngồi lặng im một chỗ.
Thấy không khí buồn tẻ nhạt, Ải Chạng Nọi bèn cáo từ xin phép ra về. Ải Chạng Nọi vừa bước ra đến cửa thì vô tình bà mẹ phát hiện ra ngón tay cái của chàng nom đỏ rực như cục than đang cháy. Bà thất vọng, trong lòng không muốn gả con cho Ải Chạng Nọi nữa.
Đến buổi tối, hai chị em đi làm nương về, sau khi cơm nước xong xuôi đâu đấy bà mới gọi cô em là Nàng Ngân lại và bảo:
– Con ơi, đừng có nhận lời làm vợ của Ải Chạng Nọi nhé, mẹ nhìn thấy ngón tay cái của nó đỏ rực như than cháy ấy. Không tốt đâu!
Nàng Ngân đáp:
– Vâng được rồi, để con sẽ xem lại!
Bà mẹ thở dài, buồn bã nói thêm:
– Và cho dù có lấy ai thì hai chị em con cũng không thể lấy cùng chung một chồng được!
Nàng Ngân đem chuyện mẹ nói kể cho Nàng Khăm nghe. Hôm sau, hai chị em nàng không đi làm nương nữa mà ở nhà để đợi Ải Chạng Nọi tới chơi rồi rình xem ngón tay cái của chàng có đúng là đỏ tựa hòn than cháy giống như mẹ đã nói không.
Ải Chạng Nọi lại đến chơi. Hai chị em cùng nấp ở trong buồng liếc mắt ra, để ý nhìn trộm đến ngón tay cái của chàng. Nàng Khăm nhìn thì thấy nó vẫn bình thường như ngón tay người khác, còn Nàng Ngân thì lại nhìn thấy nó đúng là đỏ như than đang cháy. Vậy là hai chị em quyết định phải thử Ải Chạng Nọi.
Lần này Ải Chạng Nọi đến chơi, hai chị em vồn vã ra đón tiếp và cùng nói chuyện. Ải Chạng Nọi phát hiện ra cách cư xử của họ rất giống với hai người vợ cũ của mình nên thổ lộ hết mọi chuyện không hề giấu diếm. Chàng kể rằng:
– Trước đây vì luôn được chiều chuộng nên tôi chỉ biết ham chơi, mà không biết thương cha mẹ, thương vợ. Bởi vậy, hai người vợ của tôi mới giận dỗi bỏ trốn đi xuống trần gian. Tôi đã hoá thành chim đi tìm mãi mà không gặp. Thế rồi có một lần, tôi gặp phải nạn lao vào trong bếp lửa, may được hai người cứu nên mới không chết, nhưng tai nạn đó đã khiến cho ngón tay cái của tôi bây giờ lúc nào cũng đỏ như cục than cháy.
Lúc này, hai chị em biết chắc chắn Ải Chạng Nọi đây đúng là con chim đã được Nàng Ngân cứu ra khỏi lửa. Khi Ải Chạng Nọi ra về rồi, hai chị em mới thuận bàn với nhau: Chồng của chúng ta nay đã biết ăn năn hối cải thì chúng ta cũng nên trở về trên Mường Bun thôi!
Hôm sau, hai chị em nói với cha mẹ rằng cả hai cảm thấy trong người hơi mỏi mệt nên xin nghỉ ở nhà. Hai ông bà không nghi ngờ gì cả nên vẫn lên nương bình thường như mọi ngày. Ải Chạng Nọi đến tìm thì thấy hai chị em ôm nhau nằm trên giường.
Đúng vào lúc này thì mây đen bỗng dưng kéo tới che kín bầu trời, sấm chớp nổi lên. Một tia sét đánh trúng ngôi nhà, khiến cho hai chị em cùng Ải Chạng Nọi và tất cả những thứ có ở trong nhà bị cháy hết thành tro than.
Cha mẹ của hai chị em nghe tin dữ liền chạy về. Chứng kiến cảnh nhà cửa bây giờ chỉ còn là một đống than đỏ đang âm ỉ, xác hai cô con gái thì không nhìn thấy đâu cả, hai vợ chồng già đấm ngực khóc lóc thảm thiết. Con gái của họ xinh đẹp lại chăm chỉ, biết thương yêu cha mẹ, nào ngờ nay lại phải chết một cách tức tưởi, oan uổng.
Trong lúc họ đang khóc thì bỗng nhiên từ trong đống lửa bay vụt lên ba con chim có bộ lông đỏ rực như than hồng, một con bay lên trước, hai con bay phía sau. Hai con bay phía sau thì mỗi con ngậm một bông hoa bằng vàng ở trên mỏ.
Chúng bay vòng quanh hai ông bà như thể muốn nói lên lời cảm tạ công ơn nuôi nấng, rồi thả xuống cho ông bà hai bông hoa vàng, đủ để nuôi sống ông bà sung túc đến hết đời.
Kể từ đấy, ở trên rừng bắt đầu xuất hiện loài chim có bộ lông đỏ rực như lửa cháy. Chúng thường đi thành một nhóm ba con. Một con bay phía trước, thường đậu tách ra, hai con bay phía sau và bao giờ cũng đậu cùng nhau. Người ta gọi chúng là những con Chim Lửa (Nôộc Phạy).
Con ngựa thần
Ngày xưa, có một khu rừng đen, rất nhiều thú dữ, rắn độc, thường ra bắt người ăn thịt. Người qua lại đều phải đi vòng quanh rất xa. Các thợ đi săn xa gần đều không ai dám đến săn bắn ở rừng đen, vì nửa năm trước đây đã có hai người đi săn trẻ tuổi bị hổ báo ăn thịt. Việc đó làm cho mọi người đi săn lo lắng và hổ thẹn, nhưng không tìm được cách nào tốt để trừ hại tận gốc.
Lúc đó, có một người đi săn trẻ tuổi tên là Cát Linh đã có một chủ ý riêng. Mỗi khi có người nhắc tới khu rừng đen, Cát Linh đều bỏ đi không nói không rằng. Tối tối dưới trăng, Cát Linh luyện tập cung tên suốt cả đêm.
Một trăm ngày sau, tài bắn cung của Cát Linh đã đạt đến mức tài giỏi, phi thường. Trong vòng một trăm hai mươi bước, chàng bắn trăm phát trúng cả trăm. Nhưng việc đó, ngoài mẹ chàng ra, thì không một ai biết.
Một hôm, trời vừa sáng, Cát Linh đã mang cung tên vào một khu rừng nhỏ tìm thú vật để thử tài bắn của mình. Rừng hoang vắng, một con thỏ cũng không thấy. Cát Linh hơi sốt ruột, chàng chợt ngẩng đầu lên nhìn thấy một con chim ưng hung ác đang lao vụt như tia chớp săn đuổi một con chim bách linh xinh đẹp.
Muốn cứu chim bách linh, trừng trị chim ưng hung ác, Cát Linh liền giương cung lắp tên. Chỉ nghe một tiếng “vút”, mũi tên nhọn đã xuyên qua đầu con chim ưng. Chim bách linh được cứu thoát.
Cát Linh trong lòng vui sướng, định quay về nói cho mẹ rõ. Bỗng nhiên trước mặt chàng hiện ra một cô gái cực kỳ kiều diễm, quần áo sáng lấp lánh. Cát Linh chợt nhớ tới chuyện Liên Hoa Thánh Nữ mà các cụ già thường nói tới. Chàng bất giác vừa lo vừa mừng, đứng ngẩn ra một lát, vừa định nói thì cô gái đã lên tiếng trước:
– Hỡi chàng trẻ tuổi nhân từ, ta chính là Liên Hoa Sơn Thánh Nữ. Vừa rồi chàng đã cứu ta, ta cảm ơn chàng. Chàng nói đi, chàng muốn gì ta sẽ làm cho chàng vừa ý.
Ảnh minh họa.
Cát Linh vui vẻ nói lên mong ước của mình:
– Tôi không mong muốn có một cái gì khác, chỉ cần có con ngựa tốt là đủ rồi.
– Được lắm, ta biết có một con ngựa tốt nhất trên đời. Đó là một con ngựa thần, ai được nó, người đó sẽ hạnh phúc.
Tiên nữ giơ tay chỉ, nói tiếp với Cát Linh:
– Từ đây đi thẳng về hướng Bắc, chàng sẽ tới một cái hồ. Ngày ngày khi mặt trời mọc, ngựa thần sẽ chạy tới bên hồ uống nước, khi đó, chàng sẽ bắt giữ lấy ngựa. Nhưng chàng nhớ kỹ, ngựa thần muốn vùng vẫy thế nào chàng cũng không được thả nó.
Đôi mắt Cát Linh sáng lên, vừa chớp mắt, tiên nữ đã biến mất, chỉ thấy một con chim bách linh xinh đẹp bay ngang qua đầu. Cát Linh đứng ngẩn người ra một lát, nhớ ít lời Liên Hoa Thánh Nữ vừa nói, chàng thấy trong lòng vui sướng dạt dào, bèn cất bước chạy như bay về nhà.
Bà mẹ thấy Cát Linh mặt mày hớn hở chạy về, liền hỏi:
– Con ơi, có việc gì vui, hãy nói cho mẹ biết đi! Phải chăng con đã luyện tập cung tên thành thạo?
Nhìn khuôn mặt hiền từ đầy vết nhăn nheo của mẹ, Cát Linh ngập ngừng, nhưng rồi cũng đem chuyện gặp tiên nữ và ý định của mình ra nói cho mẹ nghe. Bà mẹ vừa mừng, vừa lo, nói:
– Ngày mai chỉ một mình con vào khu rừng đen à? Chà, phải cẩn thận đấy con. Bắn cung phải thật trầm tĩnh.
Cát Linh nói:
– Con rõ rồi mẹ ạ. Mẹ cứ yên lòng, đừng sợ mẹ ạ!
Bà mẹ hơi do dự, nhưng không muốn giữ con ở lại bên mình. Im lặng một lát rồi bà bình tĩnh nói với Cát Linh:
– Con cứ đi đi! Hãy cố gắng vì mọi người, diệt cho hết loài thú dữ.
2. Thuần phục con ngựa thầnHôm sau Cát Linh đến từ biệt mọi nhà. Mấy người đi săn già nhất định đòi đi theo Cát Linh, Cát Linh sợ nguy hiểm nên kiên quyết từ chối. Nhưng những người đi săn trung thành nhất định chẳng muốn cho Cát Linh một mình dấn thân vào nơi nguy hiểm.
Cuối cùng, Cát Linh phải bằng lòng cho ba người đi săn trẻ tuổi, khoẻ mạnh, có kinh nghiệm cùng đi. Những người đi săn khác đều lặng lẽ kéo nhau tới tụ tập dưới chân núi để tiện giúp đỡ.
Lại nói đến Cát Linh và ba người bạn đi săn trẻ tuổi tiến vào khu rừng đen. Rừng tối âm u, không một tiếng động. Cát Linh sốt ruột đi sục sạo khắp nơi, nhưng không thấy dấu vết hổ báo. Cát Linh vui vẻ cất tiếng reo lên. Bỗng một trận gió dữ dội nổi lên giữa rừng sâu.
Cát Linh nhìn về phía trước, một con hổ đang băng qua rặng cây thấp, chồm thẳng tới. Chàng giương cung, một mũi tên đã xuyên qua mắt trái hổ. Hổ đau đớn quá gầm lên, núi rừng chuyển động. Hổ chồm mạnh lên, ngã lăn xuống đất. Ba người đi săn cùng xông lên dùng kiếm chém chết hổ.
Giữa lúc đó, trên đầu họ có những tiếng “phì, phì” rít lên. Một con trăn hoa đen, mình to bằng miệng bát từ trên cây cổ thụ trườn xuống, chớp mắt đã quấn chặt lấy ba chàng đi săn trẻ tuổi, chiếc lưỡi đỏ lòm dài hàng thước của nó vươn ngay tới mũi một người đi săn… Cát Linh vội tránh sang bên, “vút”, một mũi tên bay đi bắn trúng đầu con trăn. Con trăn quằn quại vung mình ra, ba người cùng ngã lăn xuống đất.
Cát Linh vội vàng chạy tới nhìn, hai người đã tỉnh lại nhưng một người đổ máu mũi đã chết. Cát Linh ôm bạn, trong lòng rất đau thương, những giọt nước mắt nóng hổi từ từ lăn trên đôimắt. Giữa lúc đó, chợt nghe sấm vang lên làm cho rừng lở, đất nghiêng. Một con báo đốm vàng hung dữ từ trong rừng sâu nhảy vọt ra. Cát Linh vội vàng đặt người chết xuống, giận thét lên:
– Được lắm, cứ lại đây!
Chàng nhấc cung tên dưới đất. “Vút, vút, vút” ba mũi tên bắn đi, hai mũi tên đâm trúng mắt, mũi tên sau cùng trúng giữa trán. Con báo chồm lên gầm gừ dữ dội như sấm. Cát Linh nhảy tới, một mũi kiếm đâm sâu vào ngực con bái đốm vàng rồi liên tiếp mấy mũi tên nữa đâm xuống…
Cát Linh đứng sừng sững như thần, cất tiếng hô lớn cho đến lúc không còn nghe thấy động tĩnh gì mới bước đi về phía người bạn đã chết. Lúc này những người đi săn tụ tập ở dưới chân núi đã leo lên núi, vui mừng ôm lấy Cát Linh, thân thiết ôm chàng, khênh kiệu chàng lên.
Một lát sau, thấy người trai trẻ chết ngất đã dần dần tỉnh lại, mọi người ôm chầm lấy Cát Linh. Cát Linh mình đầy máu me quay về nhà, thuật lại kỹ càng công việc đã qua cho mẹ nghe. Mẹ già ôm chầm lấy Cát Linh vào lòng, hôn lên trán chàng và ứa nước mắt – những giọt nước mắt hạnh phúc.
Hôm sau Cát Linh đem mẹ đến gửi ở nhà một người đi săn già rồi từ biệt mọi người, một mình nhắm thẳng hướng ra đi. Cát Linh đi suốt ba ngày đêm, không biết đã trải qua bao gian nan nguy hiểm, cuối cùng đã tới bên hồ. Cát Linh ẩn núp bên đám cỏ rộng ven hồ. Mặt trời vừa nhô lên, bỗng nhiên một trận gió thổi tới, một con ngựa bờm dài đen nhánh từ trên không trung hạ xuống.
Không chờ ngựa đứng vững, Cát Linh đã ra khỏi bụi cỏ tung người nhảy lên mình ngựa. Con ngựa thần hí lên một tiếng dài, gục đầu định hất chàng xuống đất. Nhớ lời tiên nữ, Cát Linh ôm chặt lấy mình ngựa, mặc thần mã lồng lên thế nào cũng không buông tay.
Bỗng nhiên con ngựa thần bay vút lên không, bay khỏi chín tầng mây rồi bất thình lình lao xuống đất. Mấy lần như vậy, Cát Linh cũng không bị rơi xuống. Lúc đó thần mã mới dừng lại, nói với Cát Linh:
– Thưa chủ nhân dũng cảm, người muốn đi đâu?
Cát Linh nói:
– Tùy ý ngươi. Ta muốn được xem mọi người trên thế gian này sinh sống ra sao, ta muốn tận mắt nhìn thấy niềm sung sướng cũng như sự không may của họ… Đi thôi, muốn đi đâu trước cũng được.
Ngựa thần liền bay lên trên không như một đám mây. Một lát sau hạ xuống một Hãn quốc có núi non vây quanh. Thần mã dừng lại nói:
– Thưa chủ nhân, ngài hãy đi xem đi. Khi nào cần, ngài chỉ gọi một tiếng tôi sẽ đến ngay.
Bài học hay từ truyện cổ tích
Những câu chuyện cổ tích cho thấy, nếu chúng ta biết vận dụng trí thông minh sẽ giúp bản thân vượt qua những nguy hiểm.
[yeni-source src=”https://arttimes.vn/gia-dinh/truyen-co-tich-3-cau-chuyen-co-tich-thu-vi-cho-be-mam-non-c59a7749.html” alt_src=”https://eva.vn/nuoi-con-khoe-day-con-khon/truyen-co-tich-3-cau-chuyen-co-tich-thu-vi-cho-be-mam-non-c429a525431.html” name=””]