Bà tôi trở về sau buổi họp lớp cấp 3, sau 60 năm rời ghế nhà trường, những cảm xúc vẫn trào dâng trong bà.
Gặp tôi, cô khoe ngay loạt ảnh về buổi họp lớp vô cùng đặc biệt này.
Trong đoạn clip được ghi lại, tôi rất xúc động khi nhìn thấy hình ảnh từng cụ ông, cụ bà nở nụ cười rạng rỡ. Thậm chí có người lớn tuổi được hai người nhà hai bên giúp đỡ. Bước chân của họ chậm rãi nhưng trong mắt họ tràn đầy niềm vui và sự phấn khích.
Dù đều đã dưới 80 tuổi nhưng có một số người vẫn rất nhanh nhẹn. Họ bắt tay nhau, vui vẻ nhận ra nhau, ôm nhau…
Những clip, hình ảnh đó khiến tôi rơi nước mắt mà không biết tại sao. Có lẽ vũ trụ đã gửi tín hiệu cho tôi để gặp tôi trong tương lai?
Hình minh họa |
Tôi biết mình sẽ không nói gì trong khoảng thời gian này – khoảng thời gian mà biết bao kỷ niệm đẹp hiện về trong tâm trí cô. Bất cứ khi nào bạn cần chia sẻ, tôi sẽ lắng nghe.
Đúng như tôi nghĩ, cô cần sự im lặng để sống trong ký ức tuổi thơ tươi đẹp của mình. Cô lặng lẽ nhận tách trà từ tay tôi rồi ngồi xuống nhấp từng ngụm nhỏ.
Một lúc sau, cô kể lại câu chuyện ngày xưa ông A. và bà B., những cảm xúc hay tức giận ban đầu mà họ cho là rất nghiêm trọng giờ đây đã trở thành một câu chuyện hài hước để nhắc nhở họ mỗi khi về nhà. gặp. .
Cô nói tiếp, ở tuổi này không phải ai cũng nhớ được. Có những câu chuyện về người quên và người nhớ. Rồi có người đến họp lớp gọn gàng, đúng giờ. Mọi người đều mỉm cười chào hỏi và bắt tay nhưng con trai tôi nói rằng tôi đã bối rối từ lâu. Anh ta cố tình mang nó đến đây để xem có nhớ được gì không… Rồi người ta nhắc tên nhưng đã ra đi mãi mãi khiến bầu không khí bỗng trở nên u ám.
Tôi thực sự thích trò chuyện với người già. Bởi tôi đã được hoà mình vào khung cảnh xa xưa của tổ tiên cách đây mấy chục năm. Khi đó, họ đối xử với nhau thật chân thành biết bao, đau khổ biết bao…
Trong số đó, khó hình dung nhất chính là con đường tôi đang đi hiện tại. Bà tôi kể ngày xưa nơi đây chỉ là con kênh rậm rạp những hàng dừa, lau sậy, lau sậy mọc hai bên…
Mỗi lần tôi đến thăm, cô ấy luôn vui vẻ khi có người để trò chuyện. Trong buổi nói chuyện đó, hơn một nửa số câu chuyện đã được cô kể đi kể lại nhiều lần trước đó. Dù vậy, đôi mắt cô vẫn lấp lánh niềm vui khi lên đến đỉnh điểm. Điều đó khiến tôi không muốn ngắt lời. Tôi vẫn lắng nghe với sự hào hứng, đồng cảm và yêu mến. Vì ai rồi cũng sẽ già. Lúc đó mọi niềm vui đều vụt tắt. Ai dám tước đi niềm vui nho nhỏ đó của người già?
Sau buổi họp lớp này, cô kể cho tôi nghe những câu chuyện mới. Có điều gì đó tôi chưa từng nghe trước đây. Dường như cuộc gặp gỡ đó đã giúp cô nhớ lại những câu chuyện mà cô đã quên.
Tôi nghĩ, đi họp lớp ở tuổi 80 như bạn sẽ rất thích. Bởi khi đó, họ đều trở lại như thuở còn là sinh viên, không ai hơn ai hơn nhau về tiền bạc hay địa vị, cũng không còn bất kỳ cảm xúc nào ảnh hưởng đến hôn nhân của mình. Ngay cả vinh quang mà trẻ con mang lại mà ở một độ tuổi nhất định người ta khoe khoang với nhau cũng không còn ở tuổi của cô. Vậy đó chẳng phải là độ tuổi lý tưởng cho việc họp lớp sao?
Tôi cũng từng tham dự một buổi họp lớp khi tôi đã ngoài 30 tuổi. Sau đó tôi nhận ra mình sẽ không đến nơi đó nữa nếu có nơi khác. Với tôi, gặp được một người, nếu không phải vì công việc thì phải chân thành và gửi gắm những điều tốt đẹp cho nhau. Ngược lại, ngồi ở nhà lướt mạng xã hội, đôi khi bạn sẽ gặp được những người chân thành, đó là những người thực sự ủng hộ bạn và mong bạn tốt lên mỗi ngày.
Tôi tò mò hỏi cô: “Trong buổi họp lớp, các em nói về chủ đề gì?”. Cô hiểu ngay ý tôi, cô nói: “Ở tuổi này mọi thứ đều không còn quan trọng nữa! Và người chiến thắng là người đến dự buổi họp lớp ngày hôm nay”.
An Na
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/u80-di-hop-lop-a1501517.html” name=””]