Sao không thử một lần, mình mua món gì ngon mang về mà không bị nàng phàn nàn, ăn ngay kẻo nguội, tấm tắc khen hở mũi?
Lần cuối cùng tôi ném đồ ăn xuống cát và hung hăng với vợ rồi bỏ đi là vào năm ngoái. Sở dĩ tôi hành động như vậy là vì tôi quá thất vọng. Nếu ở lại, tôi không hiểu mọi chuyện sẽ diễn ra và kết thúc như thế nào bởi tính tôi vốn nóng nảy khó kiềm chế còn vợ thì chứng nào tật nấy, không có cách nào thay đổi được.
Nghĩ cũng thấy lạ. Hay kiểu gì hối hả, nhộn nhịp… vì thân xác, vất vả mà sinh ra cãi vã, ồn ào trong nhà! Vẫn biết là người giữ trọng trách “tay hòm chìa khóa” trong nhà thì việc chi tiêu cũng phải tính toán chứ không thể buông thả, lãng phí.
Hình ảnh minh họa – Shutterstock |
Tôi cũng là người tiết chế trong mọi việc, đặc biệt là trong việc tiêu tiền. Vì vậy, tôi yêu những người phụ nữ biết sưu tầm. Tiết kiệm là tốt nhưng đừng tằn tiện như vợ tôi.
Chúng tôi có một quán ăn nhanh trên bãi biển. Công việc rất bận rộn và cô quay cuồng như chong chóng suốt ngày với công việc bán buôn, chăm sóc gia đình, chăm sóc con cái. Thỉnh thoảng tôi có rảnh đi chơi với bạn bè và cũng biết món này món kia, nhưng vợ tôi tuyệt đối không biết.
Từ sáng sớm đến tận đêm khuya, cô hiếm khi được nghỉ ngơi. Do tính keo kiệt vốn có nên mâm cơm hàng ngày của gia đình tôi vốn đã quá khiêm tốn nay lại càng sơ sài hơn. Nghĩ đến vợ và cũng muốn nuôi 3 đứa con, thỉnh thoảng tôi lại mua thứ này thứ khác về nhà. Tôi đã hành động sai à?
Có lần tôi mua chục viên vịt quay về cho cả nhà cùng thưởng thức. Bố con tôi thật sự rất vui nhưng cô ấy thì ngược lại. Vợ tôi rên rỉ thật đắt giá. Cô ấy phàn nàn rằng cô ấy lãng phí.
Rồi có lần tôi nghe cô nhắc đến bánh quế Hà Nội và tỏ ra muốn nếm thử. Muốn thì mua, nhưng chẳng có gì để ước cả. Không ngờ chỉ vì mua nửa ký cơm chiên mà cô ấy chế giễu tôi là “đồ không biết phung phí, đồ lãng phí”.
Một lần khác, thấy hai đứa thèm ăn gà và nhắc mẹ đi chợ cứ “quên” nên tôi đã mua một con gà quay rất ngon. Hai cha con hào hứng khoe với “nữ công gia chánh” của gia đình. Chưa kịp cho các con ăn vài miếng, vợ tôi đã nổi cơn tam bành ngay. Bà kể về những vất vả của mình khi chắt chiu từng đồng bạc lẻ kiếm được từ ly nước mía, hộp sữa tươi…
Cô bảo quanh đây bao nhiêu người, cơm, rau, nước mắm chưa có nhưng tôi dám mua gà về ăn. Rồi “Bố con nhà giàu nên sang chảnh lắm, còn mình là người nghèo ăn đồ cao cấp như gà quay”.
Những lời nói của cô ấy cứ vang vọng trong đầu tôi. Còn tôi thì “nổi điên”, ném ngược đĩa gà ra sân rồi bỏ đi. Tôi phải đi ngay để không phải nhìn thấy ánh mắt tiếc nuối của các con, ánh mắt tội nghiệp vì đồng tiền của vợ. Tôi phải bỏ đi ngay kẻo càng thêm giận mình, hận vợ con.
Hình ảnh minh họa – Shutterstock |
Sao không thử một lần, mua đồ ngon mang về mà không bị mẹ phàn nàn, ăn ngay cho mát, khen cho mở mũi luôn? Món ngon không chịu ăn, cớ sao lại gây sự? Còn tôi, làm sao tôi có thể hành động như vậy được?
Vì vậy, tôi quyết định tiếp tục mua đồ ăn ngon cho hai mẹ con vào đúng thời điểm. Nhưng tôi tự hứa với mình sẽ hết sức bình tĩnh để không cư xử tiêu cực mà thực sự mang lại những niềm vui nho nhỏ cho vợ con.
Huyền Minh (Viết cho anh MM )
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/benh-cua-vo-loi-cua-toi-a1498920.html” name=””]