Tôi đề nghị nếu tiếp tục ở lại thì chúng tôi sẽ đưa Bảo về quê ở với ông bà ngoại nhưng chồng tôi không đồng ý.
Cách đây 3 năm, cơ sở kinh doanh của anh rể tôi phá sản. Họ quyết định ra nước ngoài làm việc để kiếm tiền và trả nợ. Khi đó, chúng tôi mới cưới nhau được gần một năm và đang chuẩn bị chào đón đứa con đầu lòng. Trước khi rời đi, vợ chồng tôi đề nghị sẽ chăm sóc cậu con trai 9 tuổi trong 3 năm.
Sở dĩ vợ chồng anh không gửi con về quê cho ông bà nội nuôi là vì muốn con lên thành phố để học tập. Chồng tôi đã thuyết phục tôi đồng ý. Vì thấy thương cho hoàn cảnh của anh chị em nên tôi cũng đồng ý. Lúc đó tôi chưa sinh con nên chưa hình dung được hết những khó khăn khi nuôi con.
Cháu trai bướng bỉnh và khó tính (Minh họa) |
Năm đầu tiên tôi và anh trai không gửi tiền về nhà nên chi phí nuôi cháu đều do tôi và chồng chi trả. Cuộc sống của chúng tôi khá khó khăn vì phải mua nhà trả góp và thu nhập chỉ đủ trang trải cuộc sống. Sau khi sinh con, tiền bạc ngày càng eo hẹp nhưng hai vợ chồng vẫn cố gắng chu cấp đầy đủ cho con. Chồng tôi động viên: “Cuối năm nay em sẽ trả hết nợ và gửi tiền nuôi Bảo”.
Tuy nhiên, nuôi dạy một đứa trẻ bướng bỉnh, quen sống vui vẻ như Bảo không phải là điều dễ dàng. Bữa nào, Bảo cũng luôn than phiền: “Nhà dì chú em ăn thế này thì làm sao em ăn được?” trong khi tôi tự mua cá thịt về nấu cho anh ấy và các con, còn vợ chồng tôi chỉ ăn rau và dưa chua trong bữa ăn.
Con tôi còn nhỏ nên uống sữa bột. Bảo cũng muốn uống giống anh nhưng lại không chịu uống sữa tươi. Vì vậy tôi đã làm theo mong muốn của bạn. Chưa kể, việc học ở lớp của cô ấy rất tệ. Mỗi lần tôi nhắc nhở, cô ấy luôn nói: “Vì nhớ bố mẹ nên không thể học được”, điều này khiến chồng tôi không đành lòng mắng tôi.
Nhưng khi bố mẹ Bảo biết kết quả học tập của con kém, họ trách vợ chồng tôi không quan tâm, giáo dục cháu.
Họ không gửi tiền ăn hàng tháng nhưng mua cho Bảo một chiếc điện thoại tốt để dễ liên lạc. Từ ngày có điện thoại, Bảo lơ là việc học vì suốt ngày lướt mạng và chơi game. Chồng đi làm về mệt mỏi, chiều tối phải đưa cháu đi học thêm vì sợ cháu trốn học.
Năm thứ 2, chúng tôi khó khăn quá vì công ty chồng cắt giảm nhân sự nên chúng tôi đã nói chuyện thẳng thắn với anh chị em về học phí của Bảo. Từ đó trở đi, mỗi tháng vợ chồng chuyển 5 triệu đồng.
Khi biết bố mẹ gửi tiền về, Bảo càng kiên quyết hơn. Ngày nào tôi cũng xin tiền tiêu vặt và muốn mua cái này cái kia. Có lần anh bị cảm nhẹ. Sáng tôi mua bánh mì cho cả nhà ăn sáng nhưng anh ấy không ăn. Bảo nhắn tin cho mẹ bảo: “Con bị đau họng, mẹ không biết mua thứ gì cho con dễ ăn. Con mua bánh mì mà nuốt không nổi”.
Mẹ tôi liền gọi điện nhắc nhở: “Các anh chị em gửi tiền về, cô chú lo cho tôi đủ ăn uống, sao lại để tôi chết đói đến trường?” Thực ra tôi thấy buồn vì anh ấy cứ làm quá nhiều. Số tiền họ gửi về nhà đủ trang trải học phí và tiền ăn cho Bảo. Có tháng tôi còn phải bù nhưng họ có vẻ không quan tâm.
Vợ chồng tôi cãi nhau vì không muốn tiếp tục nuôi con chồng sau khi hết thời hạn 3 năm (Ảnh minh họa) |
Thời hạn làm việc 3 năm sắp hết nhưng vợ chồng anh dự định sẽ ở lại lâu hơn. Điều đó có nghĩa là chúng tôi sẽ tiếp tục nuôi dạy con cái cho bạn.
Tôi đề nghị nếu tiếp tục ở lại thì chúng tôi sẽ đưa Bảo về quê ở với ông bà ngoại nhưng chồng tôi không đồng ý. Anh cho rằng nếu làm như vậy thì anh không biết phải nói gì với anh trai và vợ mình.
Vì chuyện này mà tôi và chồng thường xuyên cãi vã. Tôi nghĩ mình không sai vì tôi chỉ đồng ý giúp anh chị em nuôi cháu trong 3 năm. Hơn nữa, Bảo đang bước vào tuổi dậy thì nên ngày càng bướng bỉnh, nổi loạn. Tôi sợ mình không đủ khả năng nuôi con khi đứa con thứ hai sắp chào đời nhưng chồng tôi không hiểu điều đó.
Bao Tram
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/vo-chong-luc-duc-vi-loi-hua-nuoi-chau-3-nam-a1504702.html” name =””]