Chồng bị tai nạn, vợ đang mang bầu nhưng vẫn tập trung chăm sóc và động viên chồng. Vợ chồng cần nhau nhất là lúc đau ốm ngặt nghèo.
Anh chị đã nắm tay nhau vượt bao gian khó |
Đàn ông là không sợ khó
Một ngày đầu năm 2005, cô Nguyễn Thị Hà đến Bệnh viện Đường sắt Thanh Hóa khám sức khỏe. Đôi mắt sáng đẹp và giọng nói nhẹ nhàng của Hà làm anh Đào Ngọc Cường – nhân viên tiếp thị tại bệnh viện – xao xuyến. Anh xin số điện thoại làm quen.
Biết anh phải lòng Hà, nhiều người thân của anh ái ngại. Một anh chàng nhà quê nghèo khó sao có thể chung đường với cô tiểu thư thành thị. Nhưng anh quan niệm “Tìm được người mình yêu trong số 7 tỷ người trên hành tinh này không dễ. Khi tìm được rồi, chẳng lẽ lại bỏ qua? Đàn ông là không sợ khó”. Anh quyết chí không lùi bước với tình yêu của đời mình.
Hà cũng nghe nhiều lời gièm pha, thậm chí chê bai của không ít người dành cho Cường. Thế nhưng, cô tin rằng người đàn ông trẻ ấy có ý chí, nghị lực và bản lĩnh. Hà thuyết phục bố mẹ: “Anh ấy nghèo nhưng một mình vượt qua mọi khó khăn, tự xoay xở, xin việc và kinh doanh thêm tại thành phố. Anh có bản tính lương thiện, chịu khó, chăm chỉ, đôi mắt rất sáng toát lên sự tự tin, bản lĩnh nên con tin anh ấy sẽ thành công”. Với sự quyết tâm của hai trái tim, sau một năm yêu nhau, họ được bố mẹ hai bên tổ chức một đám cưới giản dị và đầm ấm.
Sau khi cưới, Hà công tác tại phòng xét nghiệm Bệnh viện 71 Trung ương. Nhận vai trò trụ cột cho gia đình, ngoài công việc tiếp thị ở Bệnh viện Đường sắt, Cường còn làm ở phòng khám tư, trình dược viên… Anh không quản ngại gian khó, ngày đêm nỗ lực kiếm thu nhập cho vợ con, phụng dưỡng cha mẹ và giúp em gái ăn học.
Thời điểm đó, lương tháng của hai vợ chồng chưa được 2 triệu đồng. Căn nhà chưa đầy 20m2, cũ nát, lại có thêm cô em gái cùng ở. Bữa ăn chủ yếu là cá khô, quần áo mặc nhiều năm họ không dám mua mới.
Năm 2007, bé gái đầu lòng ra đời. Cuộc sống vẫn thiếu thốn mặc dầu cả hai vợ chồng đều chăm chỉ làm ăn. Cường luôn quan tâm, chăm sóc vợ con. Mỗi khi con đau ốm, anh là người bế con, dỗ con. Anh khéo léo cho con uống thuốc và nghĩ ra đủ trò chơi cùng con.
Chồng đau ốm, mình phải mạnh mẽ làm điểm tựa cho anh ấy, chị Hà luôn nghĩ như thế |
Năm 2012, Cường bị tai nạn trong khi chơi thể thao, dẫn đến thoát vị đĩa đệm. Hai chân anh teo dần, đi lại khó khăn. Anh chạy chữa khắp nơi không bớt, lại tiêu tan nhiều tiền bạc dành dụm của hai vợ chồng. Khi ấy, Hà đang mang bầu, nhưng cô luôn chăm sóc chồng chu đáo, động viên, an ủi, vỗ về anh. Cô tự nhủ: “Mình đang mang bầu, nhưng chồng đau ốm, mình phải mạnh mẽ làm điểm tựa cho anh ấy. Vợ chồng cần nhau nhất là lúc này”.
Đêm đêm, mặc dầu thai lớn, nhưng Hà không một lời than vãn, cô nhẹ nhàng, xoa bóp lưng cho chồng để anh bớt đau nhức. Cô đưa chồng đi khắp nơi tìm chỗ chữa trị. Cô không tiếc tiền mua những loại thuốc tốt nhất cho chồng. Ngày đi làm, chiều về Hà tự tay sắc thuốc bắc cho Ngọc uống. Lẽ ra, khi mang bầu, Hà cần được nghỉ ngơi, nhưng cô giành hết việc khó về mình. Cường biết rõ điều này, anh chỉ lặng lẽ trào nước mắt.
Thành công của chồng cũng là của vợ
Trong thời gian bị bệnh, có lúc Cường suy sụp tinh thần và chán sống, nhưng nhờ sự kiên nhẫn, tình yêu thương của vợ, anh lại tiếp tục hy vọng. Thật may, sau đó anh được một bác sĩ về hưu cấy chỉ vào cột sống, nên chỉ sau một tuần Cường đã đi lại được.
Lúc đó, có một cuộc thi tìm kiếm diễn giả, trong lúc hân hoan, anh đăng ký tham gia cho vui. Không ngờ, cuộc thi ấy anh đã đoạt giải cao nhất, nhưng anh vẫn chưa nghĩ nhiều đến nghề diễn giả.
Cho đến một hôm, anh vô tình xem một đoạn video, Anthony Robbins (Tony Robbins) đứng trên sân khấu lớn và truyền cảm hứng cho hàng chục ngàn người. Nhìn ông diễn giả nổi tiếng thế giới hoạt ngôn trên sân khấu, trong anh có một nguồn cảm xúc đặc biệt. Anh thấy mình mạnh mẽ hơn và nhiều khát vọng hơn. Anh bắt đầu lao vào tập luyện, quyết chí trở thành diễn giả. Trong hai năm 2013 – 2015, anh vẫn làm ở bệnh viện nhưng tranh thủ thời gian tự học nghề qua các clip, các kênh về diễn giả.
Bên cạnh việc rèn luyện kỹ năng thuyết trình, anh nghiên cứu học hỏi các kiến thức về kỹ năng sống, vươn lên từ thất bại, về nuôi dạy con, về hạnh phúc gia đình…
Anh quyết định viết đơn xin nghỉ ở Bệnh viện Đường sắt sau 11 năm 6 tháng gắn bó. Nhiều người xầm xì bảo anh ảo tưởng, bỏ công việc đang ổn định để chạy theo một nghề mịt mù phía trước. Hà vẫn ủng hộ chồng: “Anh ấy là người có quyết tâm cao, có đam mê. Với công việc mới, anh sẽ đi nhiều nơi, có thể gặp nhiều cô gái trẻ đẹp, nhưng anh ấy luôn dành tình yêu cho vợ con. Hơn nữa, cuộc sống phải thách thức mới hấp dẫn. Thách thức làm người ta vươn lên, hướng tới điều hoàn thiện”.
Đến nay, anh Cường là diễn giả, Chủ tịch Hội đồng quản trị – Giám đốc Công ty Đào tạo Đánh thức Tiềm năng Việt. Sau 17 năm chung sống, vợ chồng chưa bao giờ giận nhau quá hai ngày. Nếu xảy ra xung đột, Cường là người làm lành trước, bởi anh nghĩ “thắng vợ là thua rồi”.
Vợ chồng Cường – Hà và các con |
Sau bảy năm kể từ ngày bắt đầu nghề diễn giả, Cường nhận được rất nhiều lời mời, nhất là từ các trường học với nội dung giáo dục nhân cách cho học sinh. “Thành công của tôi cũng là thành công của vợ, bởi cô ấy luôn đồng hành, tiếp lửa cho tôi” – anh chia sẻ.
Hà tâm sự: “Tôi luôn tự hào về công việc của chồng. Tôi muốn tiếp sức cho anh ấy trong việc mang lại lợi ích cho cộng đồng. Vợ chồng tôi luôn đồng cảm, thấu hiểu và chung quan điểm “Hạnh phúc gia đình là quan trọng nhất”.
Khánh Phương
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/vo-chong-can-nhau-nhat-luc-dau-om-ngat-ngheo-a1462705.html” name=””]