Chúng tôi thích nhau, quan hệ vượt qua giới hạn bạn bè. Tôi tặc lưỡi nghĩ, dù gì vợ anh cũng ở quá xa, còn tôi cũng không đòi hỏi anh phải ly hôn.
(Ảnh minh họa: Shutterstock) |
Tôi quen anh trong chuyến thăm và tặng quà cho đồng bào miền núi. Ngay lần gặp đầu tiên, chúng tôi đã có cảm tình với nhau.
Tôi 38 tuổi, qua vài mối tình dang dở. Anh tự nhận đã có vợ bên Pháp nhưng chưa có con. Anh có chuyến công tác tại Việt Nam vài tháng. Chúng tôi thích nhau, quan hệ vượt qua giới hạn bạn bè. Tôi tặc lưỡi nghĩ, dù gì vợ anh cũng ở quá xa, còn tôi cũng không đòi hỏi anh phải ly hôn.
Anh đồng ý làm buổi tiệc nhỏ, để tôi giới thiệu anh với gia đình và bạn thân của tôi. Khi biết tôi có thai, anh chủ động mua cho tôi căn nhà nhỏ, mặt tiền ở quận Phú Nhuận để tôi mở tiệm tạp hóa, vì anh nghĩ lương giáo viên của tôi không đủ sống.
Tôi đã quá thời con gái nên có được người đàn ông yêu thương quan tâm, nên nhà nên cửa, ba mẹ tôi cũng có chút mở mặt với bà con, hàng xóm. Anh trở về Pháp. Mỗi tháng anh gửi tôi 500 euro. Sinh nhật tôi, ngày lễ, tết, Giáng sinh anh gửi thêm 500 euro. Nghe mẹ tôi bệnh, hằng tháng anh gửi thêm 300 euro cho mẹ tôi thuốc men.
Tôi sinh con được 3 tháng, anh về Việt Nam với rất nhiều quà cho mẹ con và gia đình tôi. Anh mua cho tôi chiếc xe tay ga mấy chục triệu đồng thay cho chiếc xe cũ. Rồi anh về Pháp. Hằng năm chúng tôi chỉ gặp nhau vài tuần trong những chuyến công tác hay nghỉ ngơi của anh.
Khi con gái tôi 2 tuổi, vợ anh có thai được 4 tháng và siêu âm là con trai. Anh về Việt Nam công tác và vui mừng lẫn vô tư báo tôi biết tin này. Có chút cô độc và hờn ghen, tôi đòi tiền hoặc thời gian anh sống với mẹ con tôi nhiều hơn. Anh thở dài.
Anh có tài khoản trong ngân hàng Pháp. Thỉnh thoảng anh đưa tôi tờ séc và bảo tôi muốn ghi số tiền bao nhiêu cũng được. Tôi chỉ nói mẹ con tôi cần anh mà thôi. Thấy anh có vẻ yêu chiều con gái, tôi đòi anh đưa mẹ con tôi sang Pháp với lý do để con tôi có điều kiện học hành hơn.
Không hiểu anh bàn với vợ, gia đình anh thế nào mà đầu năm 2023 mẹ con tôi được anh mua vé bay sang Pháp. Tôi vui mừng nghĩ đến cảnh định cư tại Pháp, nhưng mẹ tôi lại bình tĩnh, bảo: “Con qua bên đó xem tình hình ra sao đã”.
Sang Pháp, tôi choáng váng vì gia đình anh sống trong một biệt thự sang trọng ở ngoại thành Paris. Ba mẹ và vợ anh vui vẻ với tôi. Sau khi sinh con trai, chị ta lại đang mang bầu song thai, siêu âm 1 trai, 1 gái.
Chị gọi con gái tôi là con, xưng cô, gọi tôi bằng tên, xưng tôi. Có điều, con trai anh mới 3 tuổi mà rất quá quắt. Thằng bé không cho mẹ con tôi ăn cơm chung bàn. Có chúng tôi, nó vùng vằng không ăn. Thế là mẹ con tôi xuống bếp ăn với người giúp việc hoặc ăn sau hoặc ăn trước.
Lạ cái là nếu ăn trước, nó cũng hất đổ thức ăn của chúng tôi nên mẹ con tôi phải ăn lúc nó đi học chưa về hoặc ăn dưới bếp. Tôi buồn vì ba mẹ anh và anh luôn chiều theo ý nó.
Có lần cả nhà ngồi phòng khách, vợ anh nói với con tôi dịu dàng: “Con rất đặc biệt nhé, có 2 mẹ và 3 em. Em trai con và 2 em trong này”. Chợt vợ anh kêu lên: “A, các con đạp nè” và anh mừng rỡ ngồi thụp xuống, đưa tai vào bụng vợ cười hạnh phúc. Rồi anh xoa và ôm hôn bụng vợ, ôm hôn vợ… trước mặt mẹ con tôi. Ba mẹ anh cũng cười vui vẻ.
Tôi nhớ lại lúc tôi mang bầu cô đơn, hiu quạnh mà ứa nước mắt. Chị vợ anh nhìn sang con tôi, bảo con hãy nghe các em trong bụng quậy nè.
Con tôi vừa đặt tai lên bụng chị, tức thì thằng con anh kéo con bé ra, nói toàn tiếng Pháp, ghì đầu tát tới tấp con gái tôi. Cả nhà kéo thằng bé ra. Anh lớn tiếng nói mẹ con tôi hãy về phòng đi, con trai anh đang không vui.
Tối hôm đó, tôi nói tôi muốn về Việt Nam, anh gật đầu liền. Ban đầu, tôi tính ở đây vài tháng, sau đó để con gái ở lại học hành, nhưng không đến 2 tuần sống ở Pháp, tôi muốn đưa con tôi về ngay. Tôi cũng quên ngay ý định yêu cầu anh bảo lãnh tôi định cư tại Pháp với con gái.
Những ngày sống trong gia đình anh ở Pháp, tôi cảm nhận sự lẻ loi của mình, dù ba mẹ và vợ anh đối xử với tôi rất lịch sự. Tôi không thể xin ra ở khách sạn vì ngôi biệt thự của gia đình anh còn khá nhiều phòng trống. Bạn bè, họ hàng anh cũng vui vẻ, hòa nhã, nhưng tôi biết họ khó chấp nhận tôi vào thế giới của họ.
Ví dụ họ mở công ty và bán cổ phần. Mọi người ríu rít hỏi mua cổ phần mà chẳng ai nói gì đến tôi, kể cả anh. Khi tôi hỏi, anh cũng vui vẻ trả lời mọi người mua cổ phần công ty của một người bạn và gia đình anh cũng có hùn vốn. Mỗi tối, anh vào phòng mẹ con tôi và đến gần khuya anh sang phòng vợ. Vợ con anh có khu vực riêng hẳn hoi mà mẹ con tôi ít dám đến.
Cuối tháng 2/2023, khi tôi về lại Sài Gòn, cảm xúc thật lạ. Ôi sao tôi yêu căn nhà tôi đến thế. Sao tôi yêu ba mẹ, bạn bè, anh chị em, xóm giềng tôi đến thế. Hên là mẹ cản tôi bán nhà. Hên là tôi chỉ xin nghỉ phép ở trường chứ chưa nghỉ việc.
Về nước, chúng tôi thấy nhẹ nhõm hẳn (ảnh minh họa) |
Suýt chút vì ảo tưởng trời Tây, tôi mất nhà và công việc. Sau chuyến đi Pháp, con gái tôi trở về trường tiểu học. Con phải nỗ lực mới theo kịp bạn bè. Con bé đã “lớn” và “trưởng thành” hơn. Nó thủ thỉ bên tai tôi: “Con sẽ ráng học để không thua “ai” hết nha mẹ”. Tôi gật đầu: “Ừ, con học ở Việt Nam cũng được. Mình giỏi là học ở đâu cũng giỏi và mình giỏi thì có tương lai thôi”.
Tôi và anh cũng từ từ xa cách. Có lẽ anh quá bận rộn với 3 đứa con nhỏ. Tôi cũng mạnh mẽ chấm dứt cái duyên mong manh của phận vợ hờ.
Nguyễn Ngọc Hà
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/vo-ho-vo-mong-a1490048.html” name=””]