Sinh nhật Trang, Tuấn tặng nhẫn kim cương. Nhìn người đàn ông lịch lãm, Trang tự hỏi sao người này không phải là chồng mình?
Cô ước giá như người đàn ông lịch lãm ấy là chồng mình (Ảnh minh hoạ) |
Dũng đang có công việc rất tốt ở tập đoàn lớn, bỗng dưng anh bàn với vợ sẽ nghỉ việc sang giúp Tuấn gầy dựng lại sự nghiệp.
Trang – vợ Dũng – phản đối gay gắt. Trong mắt cô, Tuấn phải “sao đó” thì mới bị vợ gom tài sản, ôm cả cậu con đi theo nhân tình. Công ty của Tuấn chỉ còn cái vỏ rỗng, quan trọng hơn là Tuấn không còn tinh thần sau cú sốc, làm sao có thể vực dậy chuyện làm ăn?
Mặc vợ phản đối, Dũng vẫn quyết nghỉ việc qua công ty Tuấn. Anh nói Trang không thể hiểu hết mối thân tình của đôi bạn. Những ngày Dũng và Tuấn lơ ngơ vào thành phố đi học, hai thằng từng chia nhau ổ bánh mì, mặc chung cái áo.
Tình bạn bao nhiêu năm giữa họ không thay đổi, dù sau này Tuấn trở thành ông chủ lớn. Dũng không thành đạt như bạn, nhưng cũng có nhà có xe, có cuộc sống bao người mơ ước. Giờ bạn gặp khó khăn, Dũng thấy có trách nhiệm phải giúp bạn gầy dựng lại.
Trang không cản được chồng, đâm ra ghét Tuấn. Trang ghét những ngày Dũng đi về tỉnh xa tìm đơn hàng mới. Ghét những ngày Dũng miệt mài làm việc tận nửa đêm mới về. Cô cau có: “Anh bán thân bán mạng nhưng lợi nhuận cũng chỉ bạn anh hưởng”. Dũng cười trừ. Công ty vực dậy, tinh thần Tuấn tốt lên – với anh thế là đã đủ.
Cuối tuần, thấy Tuấn một mình, Dũng rủ bạn về nhà ăn cơm. Tuấn hồn nhiên không biết Trang ghét anh. Anh mang thức ăn tới. Vào bếp phụ rửa trái cây, xếp chén ra bàn… Thái độ vô tư của Tuấn khiến Trang bớt ác cảm với anh.
Cu Bo đạc biệt yếu thích chú Tuấn vui tính. Chú hay đặt những câu hỏi khó để cậu phải suy tính trả lời. Bo nhận xét: “Chú Tuấn thông minh hơn ba”…
Đôi lúc giữa tiếng cười rộn rã, Tuấn chợt trầm tư thở dài. Trang biết anh nhớ gia đình cũ, nhớ con trai trạc tuổi Bo… Trang có chút mủi lòng, cảm thông với cảnh bẽ bàng của bạn chồng.
Sự tài giỏi của bạn chồng, khiến cô thấy chồng rất kém cỏi (Ảnh minh hoạ) |
Công ty ngày một khấm khá, Tuấn mở thêm chi nhánh mới. Tuấn hay nói với Dũng: “Ông là thần hộ mệnh của tôi”.
Trang đã nhìn bạn của chồng bằng đôi mắt khác. Họ cùng học một lớp, ra đời cùng nhau, sao anh ta có thể làm ông chủ. Chồng Trang dù sao cũng chỉ là người làm công cho bạn…
Nghe vợ so sánh, Dũng chỉ cười trừ. Bạn thành công là anh vui. Vả lại, ngoài tiền lương, Tuấn cũng chia lợi nhuận cho Dũng rất sòng phẳng.
Mang ơn bạn nên Tuấn hay mua quà tặng. Sinh nhật Trang, Tuấn mua tặng chiếc nhẫn kim cương rất đắt tiền. Nhìn người đàn ông lịch lãm, có dáng vẻ ông chủ lớn, Trang thở dài, tự hỏi sao người này không phải là chồng mình?
Nhiều lần, Dũng bắt gặp vợ nhìn bạn bằng ánh mắt lạ. Nhiều lần, Trang so sánh anh với bạn, chê anh không giỏi như bạn… Dũng nghi ngờ, tự hỏi có khi nào vợ anh đang lạc lòng?
Rồi một bữa, Dũng về nhà sau đợt công tác, cu Bo hồn nhiên: “Hôm qua mẹ khóc, chú Tuấn dỗ mẹ, hôn mẹ thì mẹ mới chịu cười”. Trang tái mặt, đính chính tại bụi rơi vào mắt, Tuấn thổi giúp, không phải hôn. Trang quát con ăn nói lung tung…
Nhìn ánh mắt hốt hoảng, cách nói chuyện lắp bắp của Trang, Dũng biết vợ đang nói dối. Anh tê tái lòng. Điều anh lo sợ, lẽ nào đã là sự thật? Lẽ nào Trang đã phản bội anh, đã yêu chính bạn thân của anh?
Người ta hay nói không nên để lửa gần rơm. Dũng hối tiếc đã mang mồi lửa về để cạnh đống rơm nhà mình mà không chút đề phòng. Điều đau nhất là hai người anh xem như máu thịt, là một phần của cuộc đời, lại ở sau lưng anh làm chuyện xấu xa.
Dũng đánh máy lá đơn xin từ chức. Anh tần ngần mãi ở nút bấm gửi. Gửi lá đơn ấy là anh phải rời khỏi công ty, bắt đầu lại từ đầu. Gửi lá đơn để kết thúc tình bạn hơn 20 năm, anh thấy tiếc, nhưng đành vậy.
Minh Thuỳ
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/vo-nga-vao-vong-tay-ban-than-cua-chong-a1468550.html” name=””]