Ban đầu tôi thuê người giúp việc nhưng có người lạ trong nhà rất bất tiện. Sau đó tôi quyết tâm một mình làm hết mọi việc trong nhà.
Vợ chồng tôi kết hôn được 5 năm rồi, con gái đầu lòng đã hơn 4 tuổi. Những năm qua gia đình tôi vẫn được mọi người xuýt xoa ngưỡng mộ là gia đình kiểu mẫu.
Tôi có vợ đẹp con ngoan, bản thân là người đàn ông chăm chỉ, có trách nhiệm, bố mẹ chồng đối xử với con dâu rất tốt, yêu quý cháu nội vô cùng. Vợ chồng tôi không mấy khi mâu thuẫn, cuộc sống êm đềm và hạnh phúc.
Vậy nhưng có một điều đặc biệt là 5 năm qua vợ tôi chưa một lần nấu cơm, rửa bát. Cô ấy cũng không dọn dẹp nhà cửa. Nói chung chuyện nội trợ, vun vén cho tổ ấm thì vợ rất vụng. Sau khi cưới về cô ấy đã nói thẳng với tôi như vậy.
Tôi biết phụ nữ hiện đại nhiều người không mặn mà với căn bếp. Yêu vợ, thôi thì tôi chấp nhận khuyết điểm của cô ấy. Ban đầu tôi thuê người giúp việc nhưng có người lạ trong nhà rất bất tiện. Sau đó tôi quyết tâm một mình làm hết mọi việc trong nhà. Sau khi sinh con, vợ tôi chỉ chăm con nhỏ mà thôi.
Tôi biết phụ nữ hiện đại nhiều người không mặn mà với căn bếp. (Ảnh minh họa)
Thôi thì cô ấy chăm con, tôi nấu nướng, dọn dẹp cũng được. Dù bản thân lương cao cấp 3 lần vợ, là trụ cột kinh tế chính trong nhà nhưng tôi không hề phàn nàn, luôn tranh thủ hết mức có thể để về nhà với vợ con.
Ban đầu mẹ tôi chê trách con dâu rất nhiều. Nhưng đất không chịu trời thì trời đành phải chịu đất, bà đành chấp nhận nghe lời khuyên của tôi đó là nhìn vào những ưu điểm của vợ để bao dung cho cô ấy. Bạn bè đến nhà thấy tôi lăn xả vào nấu cơm rửa bát thì đều khen vợ tôi số sướng, có người chồng hoàn hảo không điểm nào để chê. Cũng hi vọng là vợ nghĩ như vậy và đền đáp tôi một cách xứng đáng.
Cho đến cái tối hôm cách đây một tuần, vợ nói đưa con đi dự tiệc ở nhà một người bạn. Tôi đợi mãi gần 11 giờ đêm không thấy cô ấy về. Sao có con nhỏ đi cùng mà lại về muộn thế, gọi điện cũng không được. Gần 12 giờ đêm vợ mới về.
Con tôi đã ngủ say trên vai mẹ. Cô ấy tỏ vẻ mệt mỏi không muốn nói chuyện rồi đưa con vào phòng ngủ luôn. Thấy túi xách vợ vứt trên sofa, tôi bèn cất đi cho cô ấy.
Chẳng hiểu lúc ấy tại sao lại bị trượt tay, chiếc túi rơi ngược xuống sàn nhà, đồ đạc bên trong vương vãi tung tóe. Ánh mắt tôi đóng đinh vào một tập tài liệu với dòng chữ rõ mồn một “kết quả xét nghiệm ADN”. Cầm lên xem, trên tờ kết quả ẩn danh tính của người được xét nghiệm, chỉ biết là hai người có mối quan hệ huyết thống cha con.
Tôi mông lung không hiểu chuyện gì. Tại sao tờ giấy này lại ở trong túi xách của vợ? Lẽ nào là xét nghiệm quan hệ huyết thống giữa tôi và con gái? Nếu vậy thì tôi nên vui hay buồn? Con gái là con tôi nhưng rõ ràng vợ phải có gì đó thì mới đi xét nghiệm, hay cô ấy giấu tôi ngoại tình với người khác?
Không nhịn được nữa, tôi gõ cửa chìa tờ giấy ra trước mắt vợ yêu cầu cô ấy một lời giải thích. Ngồi đối diện trên sofa phòng khách, vợ tôi như đã hạ quyết tâm, thở dài thú nhận:
– Đó là kết quả mẫu tóc của con bé với một người đàn ông khác, không phải anh.
Tôi nghe chẳng khác gì sét đánh ngang tai. Khi chúng tôi làm đám cưới, vợ đã mang thai được 4 tháng. Đau đớn thay đứa bé lại là con của cô ấy với người yêu cũ. Tóm lại trong cuộc tình này chỉ có tôi yêu vợ, còn cô ấy chưa bao giờ dành tình cảm cho chồng. Đó là lý do cô ấy chỉ chăm con mà không bao giờ giờ nấu nướng, dọn dẹp. Những công việc đó cô ấy chỉ làm vì người mình yêu mà thôi.
Tôi có nên bỏ qua cho vợ, để chúng tôi lại là một gia đình như trước đây. (Ảnh minh họa)
Mới đây gã đàn ông đó đã trở về từ nước ngoài. Vợ tôi đưa con gái đến gặp gã, cũng xét nghiệm ADN để khẳng định với gã ta sự thật.
– Anh ta nói giữa hai chúng tôi không còn tình cảm gì, về con gái anh ta sẽ chu cấp đầy đủ. Những năm qua phải sống mà lừa dối anh, tôi cũng thấy thật mệt mỏi. Bây giờ chuyện đã đến nước này, thôi thì chúng ta ly hôn đi.
Hai chữ ly hôn không phải tôi nói mà chính vợ là người chủ động thốt lên. 5 năm chăm sóc con gái, từ khi nó còn trong bụng mẹ. 5 năm tôi vun vén cho cuộc hôn nhân này, chiều chuộng cô ấy đủ thứ. Biết vợ không yêu mình, tôi đau đớn vô cùng nhưng thực sự tôi rất tiếc nuối không muốn chia tay. Nghĩ đến không còn vợ con bên cạnh, tôi buồn bã tới mức bật khóc.
Tôi có nên bỏ qua cho vợ, để chúng tôi lại là một gia đình như trước đây. Nhiều năm chăm bẵm con bé, tôi đã coi con bé như con gái ruột của mình, hơn nữa nó nào có tội tình gì đâu…
[yeni-source src=”http://thoidaiplus.suckhoedoisong.vn/5-nam-vo-chua-mot-lan-vao-bep-nhin-xet-nghiem-adn-con-gai-toi-oa-khoc-biet-nguyen-do-d305695.html” alt_src=”” name=””]