Đi dạy về, cậu con trai giơ cao chiếc túi nhỏ: “Con mang tuổi thơ về cho mẹ. Nghe mẹ bảo bắt chuột đồng, mua về ăn mà tự dưng thấy chạnh lòng!”.
Rồi cậu con càu nhàu: “Đã thế này thì còn bán cạnh vải, mận, đào”.
Trong túi là một loạt kẻ thù. Chị cười: “Ừ, so với vải, mận, đào thì địch quá lớn. Nhưng nghèo thì thấy bao giờ cũng vui”. Cậu con trai cười: “Bởi vì, con nghe mẹ nói, con phải ghé qua mua đồ ăn rồi mang về cho mẹ. Hãy để tôi nhắc nhở bạn.”
Hôm đó, cô đi ra đi vào, hái hết quả này đến quả khác, vị chua chua ngọt ngọt, mùi thơm thoang thoảng lan tỏa trong miệng. Rồi bao kỉ niệm tuổi thơ ùa về.
Lulu thường chín cả cây một lúc, hái 1 cây chưa đầy chén |
Ngày trước, mảnh đất Hóc Môn (TP.HCM) nơi cô sinh sống vẫn là một huyện nghèo. Cũng như chúng tôi, hôm thì em đi học, hôm thì ra đồng giúp ông bà. Ruộng ít nhưng ông bà quanh năm bận bịu. Mùa mưa trồng lúa, mùa khô trồng ngô, khoai. Mùa nào ông bà cũng phơi lưng ngoài đồng, nhổ cỏ, bắt sâu, mùa mưa thì bắt ốc, bắt cá, mùa khô thì tưới nước, ủ phân giữ ẩm cho cây… Cha mẹ làm tất cả. ngày đó chị và em nối gót ông bà.Mùa mưa, hai chị em bắt cá, bắt ốc, bắt cua, rau muống, rau muống… Mùa nắng, hai chị em nhổ rau dền, rau muống, ngô, khoai… Nhưng mùa nào trong ruộng cũng có cây bí xanh. lĩnh vực. tuổi thơ đó.
Nhiệt huyết trong ký ức tuổi thơ của mẹ |
Tôi nghe nói ở miền Bắc cây tầm bóp hay còn gọi là tầm bóp được coi là một loại rau làm thuốc. Còn với nhiều nông dân Nam Bộ, cây du là loài cỏ dại phải nhổ bỏ để dành chất dinh dưỡng cho cây trồng. Tuy nhiên, biết cháu gái thích ăn trái cây nên ông ngoại mỗi lần nhổ cỏ, ông cũng lấy mấy cành tre cắm xung quanh để giữ trái.
Cũng giống như các loại cây ngắn ngày, khoảng 3 tháng sau là ra hoa, kết trái và khoảng 1 tháng sau thì trái chín để ăn. Nhưng khi chín thì thường chín cả cây cùng một lúc.
Thu hoạch một cây xô thơm, có thể là một nắm quả trong tay. Mỗi lần gắp được một nắm thịt nai, chị và em mừng như trúng số.
Thèm lắm nhưng cả hai chị em đều không ăn ngay mà vui vẻ khui vỏ ra ăn cho no nê. Rồi ngồi chiêm ngưỡng cả chùm trái tròn, bóng, đẹp và thơm, nước miếng đã trào ra miệng rồi mới dám cắn vào.
Cô còn có trò ăn quả xanh trước, để dành quả chín vàng ăn sau, muốn để lại dư vị ngọt ngào. Người em háu ăn, cho cả nắm tay vào miệng nhìn tay chị ghen tị: “Sao bên chị Chi không có quả chín hết vậy?”. Vì vậy, chúng tôi phải cung cấp cho anh ấy phần tốt nhất. Nhưng hôm đó có cô gái tên Chi cũng rất vui.
Loại trái cây trên cánh đồng thuở bé chỉ nhỏ bằng đầu ngón tay, khi còn xanh có vị hơi chua, khi chín vị chỉ hơi ngọt với mùi thơm nhẹ nhàng. Nó không to, không ngọt như những trái quýt mua bên vệ đường. Nhưng hương vị của thứ quả dân dã ấy dường như đã thấm vào cả tuổi thơ của chị, một kỉ niệm đẹp như cổ tích với ông bà nội, sao có thể so sánh được!
Thùy Chi
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/thuong-trai-thu-lu-thoi-ngheo-kho-a1496243.html” name=””]