Đoạn tin nhắn của anh trai bố đã bị mọi người tung ra. Cuộc nói chuyện chiều qua hẳn đã “đánh thức” những hồi ức, ký ức của anh rể.
Cuối tuần vừa rồi, mình nhắn tin vào nhóm Zalo gia đình rủ cả nhà đi chơi vì bọn trẻ được nghỉ. Trong khi cô Út và chồng hồ hởi đồng ý, đăng ký học làm bánh nấu chè, mua món này, thanh toán khoản kia… thì cô Ba buông câu quen thuộc: “Thôi chồng không cho đi đâu. “
Tôi giận dữ nhắn lại: “Vậy thì ở nhà đi!”
Anh rể chỉ muốn ở nhà (ảnh minh họa) |
Mẹ gọi cho tôi, mẹ hỏi có cách nào khuyên nhủ anh Ba của tôi không, anh ấy luôn sợ chồng. Sinh nhật bố mẹ, tôi là anh cả nên khuyên hai vợ chồng cho con về nhà ông bà vui vẻ. Và câu trả lời của Ba luôn là “chồng em không cho”.
Những việc lớn như mua nhà mua xe, vợ chồng bàn bạc trước khi quyết định, không nói trước điều gì. Đây là chuyện đi 15 cây số về chơi với bố mẹ sao không cho, không cho vì lý do gì?
Nếu anh rể bận, anh rể không tiện để vợ con lái xe, chúng tôi sẽ qua đón hoặc đi Grab, taxi. Nhưng Ba đáp: “Anh ấy nói ra ngoài không an toàn, ở nhà vẫn là tốt nhất”.
Khi vợ chồng tôi chọn trường cho con. Tôi nói vợ chồng bận nên cho con học cùng trường với con gái tôi, chúng tôi sẽ đón, Ba bảo “chồng không cho”. Tôi đi học thêm, đi dã ngoại cùng trường hay tham gia đội tuyển cầu lông, cờ vua… chỉ vì anh rể không nghĩ chị tôi phải chấp nhận.
Em gái tôi không phải là người xấu. Tôi có một công việc với thu nhập khá nhưng không hiểu sao trong nhà tôi lại trở thành một cái bóng như “gọi đa bảo là phải tuân theo phép tắc nhất nhà”. Nhiều khi ngồi nói chuyện, Ba lại than rằng chồng tôi khó tính: “Không thích thì nhăn nhó cả tuần, mệt lắm. Thôi để anh tự quyết định đi. Dù sao anh cũng vì vợ. và những đứa trẻ.”
Người em út không đồng tình: “Đúng là anh rể thương vợ thương con, nhưng tình thương đó ích kỷ quá!”.
Nói ra mới biết anh rể cưng chiều giữ em ở nhà, chị có khiếu cờ nhưng vì bố không cho nên không được tham gia câu lạc bộ. Lớn hơn một chút, cô ấy thích cầu lông nhưng anh rể cô ấy nói rằng nó bị phơi nắng và không được phép tham gia. Ngoài giờ học, cô bé chỉ biết đọc sách và chơi đồ chơi. Có lần, anh rể hứa cho vợ con đi chơi đâu đó nhưng đến phút chót lại “hủy kèo” vì nắng, mưa, vì ngày lễ đông người…
Người em út hùng hồn: “Tình yêu ấy không biết mang đến bao nhiêu yêu thương nhưng chắc chắn nó khiến con gái mười mươi mất cơ hội. Sau này con ra đời, bố mẹ có phải kè kè sau lưng con để nhắc con bẩn quần áo, ăn ngoan rơi vãi…?”
Hôm qua em gọi điện cho anh rể, rủ đi cà phê, dù sao đàn ông cũng dễ nói chuyện với nhau hơn. Tôi hỏi: “Vợ chồng bận rộn sao em không thu xếp đi chơi cùng gia đình?”. Anh rể nói tôi không thích chỗ ồn ào, chưa kể trẻ con ra ngoài chơi người lớn quản không nổi, về lại ốm.
Thế là tôi dùng quyền làm anh để rao giảng: “Thương vợ thương con nhưng phải thương cho đúng. Cho trẻ ra ngoài nắng để hít thở không khí trong lành. Cứ nhìn con mèo của lớp, con mèo gầy nhất lớp, lúc nào cũng rụt rè, lại còn ốm nữa. Nhớ tuổi thơ của anh chị em, có trò nghịch ngợm nào mà không biết?”.
Anh rể sững người rồi bật cười, chắc anh đang nhớ lại những ngày đi chân đất.
Nên cho trẻ ra ngoài nắng hít thở không khí (ảnh minh họa) |
Tôi đang nấu cơm thì vợ tôi reo và đưa điện thoại lại cho tôi. Trong nhóm chat gia đình, Ba chỉ nhắn: “Cuối tuần đi với anh nhé. Anh nấu xôi, làm gà cốm, mang đến nhé!”
Thông điệp của Ba khiến lòng mọi người thư thái. Cuộc nói chuyện chiều qua hẳn đã “đánh thức” những hồi ức, ký ức của anh rể. Tôi mỉm cười khi nhìn những trái tim đỏ xinh xắn cứ thế tung bay.
Thùy Dương
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/chong-chi-muon-giu-vo-con-trong-nha-a1492096.html” name=””]