Nhiều cuộc hôn nhân đổ vỡ, nhiều bà vợ vẫn chưa buông tay “vì con”. Và tôi giữ gia đình này cho riêng mình.
Tôi không biết mình đã sai ở đâu để anh ghen như vậy (ảnh minh họa) |
Năm nay, cuộc hôn nhân của chúng tôi vừa tròn 10 năm. Bỗng một ngày vào năm thứ 7, chồng tôi đóng khung tôi đứng trước biển do một đồng nghiệp chụp và đóng khung để tặng sinh nhật tôi (do tôi chưa lập gia đình). Vì đó là một bức ảnh đẹp, tôi thích treo nó gần ảnh cưới.
Không biết từ lúc nào, chồng tôi nổi cơn ghen thầm và ngày hôm đó, anh ta đến chỗ tôi và đòi đánh tôi. Anh cho rằng tôi ngoại tình với đồng nghiệp nên thường xuyên về muộn, không ăn cơm nhà, về nhà nồng nặc mùi khói thuốc.
Tôi ngớ người rồi giải thích: vì phòng anh có dự án mới nên phải ngồi cố gắng cho xong. Phòng tôi làm việc có nhiều đàn ông, ai cũng hút thuốc nên người tôi ám mùi thuốc lá.
Tuy nhiên, anh ấy không nghe giải thích, anh ấy vào Facebook của tôi, chụp ảnh tôi và đồng nghiệp đó đứng cùng nhau (chụp cả phòng) để làm bằng chứng tôi “ngoại tình”. Lấy những bình luận vui vẻ, bình thường của chúng tôi để buộc tội, nói rằng “đó là một gợi ý”.
Chỉ sau 1 đêm, cuộc sống vợ chồng hạnh phúc viên mãn của tôi như chưa từng tồn tại. Anh lạnh lùng, cục cằn với tôi và âm thầm cài định vị điện thoại, xe của tôi (sau này tôi mới biết).
Một hôm, tôi đi làm sớm hơn thường lệ vì bận họp nhóm. Đến cơ quan mua đồ ăn sáng, nhìn sang bên kia đường tôi thấy chồng vẫn mặc đồ ngủ, đầu tóc bù xù. Tôi đến nhà người quen ở quận 7 để xin cho con vào lớp Một. Dù đã nói trước với chồng (để tránh những hiểu lầm không đáng có, vì đường xa lạ với tôi) nhưng trong lúc ngồi nói chuyện, tôi thấy xe anh phóng trước mặt để theo dõi. Trong khi, lẽ ra lúc đó anh phải có mặt ở công ty.
Anh từng là nhân viên IT của một ngân hàng, làm việc rất siêng năng nhưng anh lại chểnh mảng theo tôi. Khi tôi đi làm về, anh tìm kiếm ai, đi đâu, nói gì, làm gì… như truy tìm tội phạm.
Người chồng hạnh phúc yêu vợ đã biến mất. Trước đây, anh ấy đã thay bàn chải đánh răng của tôi bằng một cái mới. Đi ngang qua một cửa hàng quần áo, tôi tình cờ khen “chiếc váy này đẹp quá” và hôm sau nó đã có trong tủ của tôi. Người chồng luôn quan tâm đến gia đình vợ cũng biến mất. Trước đây, mỗi dịp lễ tết hay tiệc tùng ở nhà tôi, ông đều về biếu bố mẹ tôi quà bánh, cũng như tiêu xài hoang phí với các cháu. Nhưng từ khi nổi cơn ghen, anh ghét cả nhà tôi, vì cho rằng ai cũng giúp mình.
Anh ta nhắn tin cho đồng nghiệp của tôi (anh ta lấy số điện thoại trong máy của tôi), tố cáo tôi ngoại tình và muốn giết anh ta để chung sống với nhân tình. Anh nói với con: “Bố bỏ bố con đi, bố có người đàn ông khác” khiến các con tôi rất hoang mang.
Mỗi tối trước khi đi ngủ, anh đều dụ dỗ tôi: “Em ngoại tình với anh ta từ khi nào, nói thật đi, anh sẽ tha thứ cho em”. Ban đầu, tôi vẫn thanh minh, giải thích cho anh ấy hiểu. Nhưng tôi nhận ra, anh đã biến thành một con người khác. Tôi đã đi đến một nhà tâm lý học, một bác sĩ tâm thần. Tất cả đều cho rằng chồng tôi ghen tuông hoang tưởng và phải đi điều trị.
Nhưng tôi không thể đưa anh đi khám, vì anh luôn cho rằng tôi “giết anh để chung sống với tình nhân”. Tôi phải nhờ đồng nghiệp của chồng đưa anh đi khám và bác sĩ cũng chẩn đoán anh mắc chứng “hoang tưởng ghen tuông”. Vì anh ấy bị mất ngủ thường xuyên (khoảng 2 tháng trước khi xảy ra vụ đánh ghen) nên bác sĩ cho uống thuốc an thần, anh ấy ngủ mê man, tay chân bủn rủn, anh ấy trách tôi đổi thuốc hạ độc anh ấy.
Thực sự, trong khoảng thời gian đó, hôn nhân đối với tôi như địa ngục. Trong những tháng đó, tôi đã nghĩ đến việc ly hôn hàng trăm lần. Lúc đó, ly hôn có lẽ là điều dễ dàng nhất với tôi, vì tôi không phụ thuộc kinh tế vào chồng. Nếu được quyền nuôi con, tôi vẫn sẽ để anh ấy thăm nom, chăm sóc chúng thường xuyên. Nhưng tôi không nỡ vứt bỏ những năm tháng hạnh phúc của mình. Tôi không muốn những điều tốt đẹp đó chỉ là quá khứ, càng không muốn dừng lại với hình ảnh một người chồng mẫu mực mà giờ đây trở nên đỏng đảnh, thất thường, xấu xí vô cùng.
2 năm yêu nhau và 7 năm làm vợ chồng cũng đủ để tôi hiểu chồng cô ấy thực sự là người như thế nào. Anh không muốn buông tay em lúc này. Tôi muốn các con tôi lại có một người cha mẫu mực, tôi có một người chồng tình cảm, ấm áp, rộng lượng và có trách nhiệm. Hơn hết, tôi muốn chồng tôi hạnh phúc và tôi tin mẹ con tôi đã và sẽ mang lại điều đó cho anh ấy.
Vì vậy, sau này, khi anh ấy tố cáo tôi ngoại tình hay đi rêu rao khắp nơi, tôi không còn cố biện minh, cũng không còn tự hào khi kết tội chồng mình có vấn đề. Tôi tin tưởng bác sĩ. Bạn là bệnh nhân và tôi nên đối xử với bạn như một bệnh nhân, không có gì hơn là nói, không tranh cãi ai đúng ai sai. Mặc cho anh cáu gắt, tôi vẫn lo cơm nước hàng ngày. Mặc kệ sự lạnh lùng của anh, tôi chọn cách làm việc ở nhà nhiều hơn, hầu như không tụ tập bạn bè, tôi luôn để tôi trong tầm mắt anh.
Tôi sống hết mình và tự nhiên với những điều đó. Tôi không sống vì anh ấy, vì các con tôi, hay giúp đỡ hay chúc phúc cho anh ấy, mà tôi làm điều đó cho chính mình. Tôi đi tìm chồng cũ và tôi muốn được hạnh phúc như xưa.
Coi chồng như người bệnh cần chữa trị, tôi không chọn ly hôn mà kiên nhẫn đứng bên anh (ảnh minh họa) |
Gần 1 năm sau, chồng tôi không còn mất ngủ (dù không dùng thuốc), không còn tra hỏi tôi “ăn gian từ bao giờ”, không còn theo tôi từng cây số.
Anh vui vẻ hơn, trò chuyện với vợ con nhiều hơn, khoảng cách với vợ cũng dần gần hơn. Dù cuộc sống chưa trở lại 100% như xưa nhưng trước bờ vực ly hôn, chúng tôi đã có thể hóa giải để gia đình nhiều tiếng cười, sẻ chia.
Khi hôn nhân gặp trục trặc, bế tắc, tôi nhìn vào bản chất tốt đẹp của chồng. Tôi cho mình một cơ hội để được hạnh phúc. Tôi sống cho chính mình và đó là sự lựa chọn đúng đắn.
Giang Thuy
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/toi-khong-ly-hon-la-vi-toi-a1498331.html” name=””]