Sau khi học xong trung học, mẹ tôi khuyên tôi nên nộp đơn vào trường đại học mơ ước của mình. Tôi nhìn nhà mà chán nên trả lời mẹ: “Tiền đâu mà học!”.
Tôi từng giận mẹ vì mẹ quá nghiêm khắc (ảnh minh họa) |
Khi còn nhỏ, tôi rất giận mẹ vì những hình phạt nghiêm khắc của bà. Tôi sợ mẹ một phần, một phần tôi thương mẹ tôi phải làm lụng vất vả để kiếm sống nuôi cả gia đình. Bố tôi nghiện rượu, mê lô tô, kiếm được bao nhiêu tiền đều đem đi cúng ma, lô đề.
Mẹ bươn chải đủ thứ nghề: cấy ruộng, lượm ve chai, rửa bát cho quán ăn, làm ôsin theo giờ cho nhà giàu trên phố. Mẹ xin từng quyển vở, cuốn sách, quần áo cũ… mang về cho anh em tôi. Mỗi lần nhìn mẹ phải đi làm giữa cái nắng nóng của mùa hè hay cái giá lạnh của mùa đông, tôi lại cảm thấy chạnh lòng.
Buổi tối, thỉnh thoảng tôi thấy bố mắng mẹ. Mẹ không nói lời nào, chỉ lặng lẽ lấy tay áo lau nước mắt. Tôi thường trốn vào góc cửa nhìn bố và ước gì bố cũng biết yêu thương mẹ tôi như những ông bố khác. Tuy nhiên, tôi vẫn là một đứa trẻ như bao đứa trẻ mải chơi quên học, quên việc nhà. Mỗi lần như vậy, tôi thường bị mẹ bắt nằm sấp để thú tội và nhận hình phạt. Sau một hồi giải thích đúng sai, mẹ tôi tát luôn vào mông tôi.
Lớn hơn một chút, tôi xin nghỉ học để đi làm kiếm tiền giúp mẹ nuôi em. Mẹ nhất định không cho. Mẹ nói: “Nếu con yêu mẹ, chủ nhật nào con cũng đi thuê nhà ở với mẹ. Thế thì con yêu mẹ”.
Tôi vui vẻ đi làm vào mỗi Chủ nhật. Tôi muốn cô ấy trả tiền, nhưng cô ấy không bao giờ đưa cho tôi một nghìn tiền công. Lúc đó tôi hơi giận mẹ. Nhưng nghĩ đến số tiền mẹ phải đóng góp ở trường cho hai anh em, tôi thấy mẹ giữ lương của tôi là hợp lý.
Sau khi học xong trung học, mẹ tôi khuyên tôi nên nộp đơn vào trường đại học mơ ước của mình. Tôi nhìn gia đình mà ngán ngẩm nên trả lời ngắn gọn: “Tiền đâu mà đi học!”.
Mẹ vào phòng ngủ và trốn một lúc rồi quay lại với một chiếc túi ni lông. Mở ra, tôi hoa mắt bởi những đồng bạc lẻ từ năm nghìn, mười nghìn… số tiền dành dụm của mẹ được gói chặt trong chiếc túi ni lông khá to nhàu nát.
Tính cả gói tôi được mấy chục triệu, chưa bao giờ tôi cầm được nhiều tiền như vậy. Mẹ nói: “Đây là tiền lương của con, mẹ giữ cho con. Con cố gắng học giỏi, sau này cuộc sống sẽ bớt khổ”. Tôi nhìn mẹ ứa nước mắt.
Khi mẹ bị đau ruột thừa phải mổ cấp cứu. Sau ca mổ, gia đình không có một xu để mua thức ăn bổ dưỡng nhưng mẹ vẫn chấp nhận chỉ ăn cơm rau vườn, nhất định không động đến một xu để dành dụm cho em ăn học.
Mẹ tôi đã chịu đựng cực khổ như vậy, để bây giờ anh em tôi đã học xong đại học sư phạm và trở thành giáo viên. Vợ tôi cũng là giáo viên, lương tháng không cao nhưng ổn định. Năm ngoái bố tôi qua đời vì bệnh xơ gan. Khi bố anh ốm, mẹ anh một tay chăm sóc anh không một lời than phiền. Tôi làm mọi việc để các con có thời gian lo việc học.
Sau đám tang của bố, vợ chồng tôi bàn với mẹ quyết định chuyển nhượng một số ruộng của gia đình cho người anh họ. Chúng tôi đón mẹ về ở cùng để chăm sóc sức khỏe khi mẹ đã xế chiều. Mới đây vợ tôi sinh một bé gái. Cả gia đình đang háo hức chào đón thành viên mới của gia đình.
Ôm đứa con thân yêu trên tay mà nước mắt tôi trào ra vì hạnh phúc. Tôi biết ơn mẹ tôi. Nếu không có mẹ tôi tích cóp từng đồng giấu trong đáy tủ thì làm sao anh em tôi có công việc ổn định như ngày hôm nay.
hoa lê
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/nhung-dong-le-me-cat-trong-day-tu-a1496622.html” name=””]