Mẹ bỏ đi khi Dung mới 5 tuổi. 25 năm sau mẹ tôi trở về. Cô không về đưa cho Dũng ít của hồi môn trước ngày cưới mà tìm chỗ dựa.
Cuộc sống của Dũng giờ viên mãn. Chồng yêu thương, con cái, nhà lầu, xe hơi đều khang trang nhưng Dung vẫn cảm thấy cô đơn, khó chia sẻ nỗi buồn cùng ai. Người khiến cô tổn thương sâu sắc không ai khác chính là mẹ ruột – người đã bỏ cha con cô để đi theo người đàn ông khác, nhưng khi cơ hội đến, ông đã tìm đến cô.
Mẹ bỏ đi, bố chìm trong men rượu, tuổi thơ đầy tổn thương (ảnh minh họa) |
Ngày mẹ ra đi, Dung không hiểu chuyện gì. Cô chỉ nhớ mẹ nói: “Con về ở với ngoại, mẹ lên thành phố kiếm tiền rồi mua quần áo đẹp, búp bê gửi về”. Lời hứa ấy khiến cô bé 5 tuổi hàng ngày ra ngõ chờ đợi.
Suốt thời thơ ấu, Dũng luôn trốn tránh. Nhà nghèo không có bàn học riêng nên Dũng dùng ghế đẩu làm bàn học. Quần áo thừa của chị họ. Đôi dép nhựa mất mũi mòn gót, có dép nhưng đi như chân không.
Thỉnh thoảng, bà ngoại ghé thăm và mua cho Dung một gói kẹo bột. Nhưng rồi cô ấy cũng nói vì ngại đối mặt với bố. Trong tiếng men rượu, bố chửi mẹ, chửi cả bà nội. Cha cô chỉ vào bà cô và nói: “Con gái bà bỏ chồng theo trai”.
Bà ốm đau liên miên, bố thì chìm trong men rượu. Mỗi khi say, anh ta đuổi Dũng khắp xóm, dọa đốt sách. Những lúc như vậy Dung nhớ mẹ vô cùng. Cô chỉ ước mình có mẹ để bớt bị bố đánh.
15 tuổi, Dũng bước vào đời. Cô bán cà phê cho một người quen. Qua các mối quan hệ, cô biết mẹ mình đã có gia đình như cha cô nói. Nỗi uất ức trào dâng trong cô thay vào đó là nỗi nhớ nhung da diết. 10 năm mẹ phản bội, 10 năm ấy, có một người con kiên nhẫn chờ đợi.
Lòng tin tan vỡ, Dũng mất phương hướng. Cô vô tình trao thân cho một chàng trai cùng xóm. Anh từng thề thốt yêu đương nhưng khi biết Dung có thai, anh một mực phủ nhận. 18 tuổi, Dung làm mẹ đơn thân. Ngày sinh con, dù giận mẹ nhưng nó vẫn ước có mẹ ở bên, nhưng đó chỉ là mong ước.
Mẹ cô chỉ xuất hiện khi Dũng chuẩn bị lấy vợ. Bà trở về không phải để cho con gái của hồi môn mà để tìm một chỗ dựa. Hóa ra, người chồng sau đã đuổi mẹ cô ra khỏi nhà vì sợ bà lấy tài sản theo con.
Ở tuổi 30, Dung đã có thể trở thành một người vợ, người mẹ đoan chính. Cô gặp được một chàng trai hiểu và tôn trọng vợ dù chưa từng kết hôn. Tuy nhiên, sự có mặt của mẹ trong nhà luôn khiến cô khó xử.
Đối mặt với mẹ là đối mặt với quá khứ đầy đau thương và tổn thương. Thử đặt mình vào vị trí của mẹ, em phần nào thông cảm với nỗi khổ của mẹ, nhưng em vẫn chưa hiểu: Mẹ có thể bỏ người chồng nghiện rượu, bạo lực; Và con gái không sai, tại sao mẹ lại bất cẩn như vậy?
Câu hỏi đó Dũng không dám hỏi, dù rất muốn nghe mẹ giải thích nhưng nhìn mẹ tiều tụy như vậy Dũng lại chạnh lòng.
Dù được chồng và mẹ chồng yêu quý nhưng cuộc sống làm dâu không tránh khỏi những bỡ ngỡ. Trẻ em – con của chúng ta; mẹ ơi – mẹ ơi… nhiều ngày sau khi đi làm về, chỉ thấy không khí trong nhà lắng xuống, Dũng mới lờ mờ hiểu ra.
Mẹ chồng có gốc gác tôn giáo. Chồng bà mất đã lâu nhưng bà vẫn ở vậy chăm sóc các con. Trong khi đó, mẹ Dũng thì ngược lại. Câu chuyện giữa hai bà sui luôn khiến vợ chồng anh Dũng đau đầu.
Việc cân bằng các mối quan hệ chiếm khá nhiều thời gian của Dung. Trên tất cả, cô trân trọng hai từ “gia đình”. Những thăng trầm đã lấy đi của Dung không ít nước mắt, nhưng bù lại cho cô một mái ấm. Có được hạnh phúc ngày hôm nay là điều may mắn với cô.
Dù mẹ là ai, dù con có lỗi lầm gì thì tình mẹ vẫn không thể thay thế (ảnh minh họa) |
Sự trở về đột ngột của mẹ ruột là điều bất ngờ, nhưng trong tiềm thức, đó vẫn là điều mà Dung hằng mong mỏi. Vì dù mẹ có là ai thì mẹ vẫn là người đã sinh ra mình, là người duy nhất mà hai đứa con gọi là bà.
Cuối cùng, Dung đã chọn cách tha thứ cho mẹ. Đó là cách tốt nhất để Dũng tìm được sự thanh thản trong tâm hồn và cũng là để thực hiện một phần di nguyện của bố: “Mẹ có về thì đừng đuổi mẹ đi”…
Lam Hoang
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/thoi-tre-bo-roi-con-25-nam-sau-quay-ve-tim-cho-dua-a1499025 .html” name=””]