Vợ tôi đã nhiều lần gửi tiền để trả nợ cho anh trai. Vợ khóc: “Là máu thịt của em, em không thể bỏ mặc được”.
Tôi nhìn vợ khóc mà không biết nói gì. Bản thân tôi cũng quá mệt mỏi với gia đình vợ. Không phải tôi ích kỷ mà vì đối với gia đình vợ, chúng tôi chẳng khác gì một cái máy rút tiền.
Điều khiến tôi đau đầu nhất chính là gia đình vợ… (ảnh minh họa) |
Vợ tôi làm văn phòng, lương không cao. Tôi chủ yếu lo việc tài chính trong nhà. Tôi tin tưởng vợ nên giao phó mọi việc nhà, tài chính cho cô ấy. Cô ấy tận tâm nuôi dưỡng gia đình mình. Mẹ tôi bị đột quỵ và nằm liệt giường một năm. Vợ tôi chăm sóc cô ấy rất tốt. Chi tiêu của gia đình vợ tôi được tính toán hợp lý. Tôi đưa tiền cho cô ấy. Ngoài việc trả tiền cho người giúp việc, vợ tôi còn tiết kiệm. Tôi biết tất cả những điều cô ấy đã làm. Tôi hài lòng và có phần biết ơn cô vì nhờ đó mà tôi yên tâm ra ngoài kiếm tiền.
Nhưng tôi rất lo lắng cho gia đình vợ. Vì tin con trai là người thừa kế nên bố mẹ anh chiều chuộng em trai vợ quá mức. Có lẽ vì thế mà anh sống vô trách nhiệm và thường xuyên mang nợ về nhà.
Số tiền nhỏ, ban đầu bố mẹ chồng có thể chịu được. Sau này, khi gặp khó khăn, họ gọi điện cho vợ tôi. Bố chồng tôi luôn nói: “Ông ấy là người lo thắp hương cho nhà mình, con phải có trách nhiệm…”. Vợ tôi có bản tính hiền lành, dễ tha thứ nên đã nhiều lần gửi tiền về lo các khoản nợ do em trai bị hủy hoại. Có tài khoản tôi biết, có tài khoản vợ tôi bí mật đưa cho.
Tôi thường im lặng, vì tôi nghĩ chị em giúp đỡ nhau lúc khó khăn là điều bình thường. Hơn nữa, cô ấy rất quan tâm đến nhà chồng nên việc chúng tôi có trách nhiệm với nhà vợ là điều đương nhiên. Nhiều lần tôi nói với vợ rằng cô ấy cần cân nhắc, tính toán kỹ càng trước khi giúp tôi. Bởi với thói chơi bời, cờ bạc và nợ nần chồng chất, càng giúp đỡ em trai, anh càng bế tắc.
Bây giờ, khi tôi cần tiền để kinh doanh, vợ tôi lại lưỡng lự khi tôi hỏi về sổ tiết kiệm. Cuối cùng, cô thú nhận đã rút hết số tiền đó để cho bố mẹ vay vì em trai cô đã cầm đồ sổ đỏ của bố mẹ.
“Nếu anh không cứu chúng tôi, anh sẽ mất nhà”, vợ tôi vừa nói vừa khóc. Tôi tức giận đến mức đập tay xuống bàn: “Sao anh không nói cho em biết?”. Chỉ có tiếng nức nở của vợ đáp lại.
Vợ liên tục xin lỗi và xin tôi cho thời gian đi làm thêm để bù số tiền đó… (minh họa) |
Số tiền tiết kiệm vợ tôi đưa cho gia đình là gần một tỷ đồng, là toàn bộ số tiền tiết kiệm của gia đình tôi. Anh rể phù phiếm, không làm ăn, dựa vào bố mẹ bảo vệ nên khó lấy lại được số tiền đó. Công việc kinh doanh của tôi cũng đang gặp nhiều khó khăn. Tôi thật sự không biết phải làm gì.
Vợ tôi liên tục xin lỗi và xin tôi cho thời gian để cô ấy đi làm thêm để bù đắp số tiền đó. Tôi bực bội: “Nếu đi làm thêm, liệu tôi có còn thời gian dành cho gia đình không?” Bạn nghĩ nếu đi làm thì bạn có gánh được gánh nặng cho lần sau anh ấy lại đổ vỡ không?
Vợ khóc: “Là máu thịt của em, em không thể bỏ nó được…”.
Tôi thở dài, không biết phải nói gì với vợ và gia đình cô ấy. Cô cũng như bố mẹ chồng, luôn cho rằng mình phải có trách nhiệm với “đứa con sáng dạ nhất gia đình”, dù điều đó càng khiến em trai cô sống vô trách nhiệm hơn.
Tôi chắc chắn phải suy nghĩ lại việc để vợ quản lý tài chính của mình. Nếu cứ tiếp tục như vậy, biết đâu một ngày nào đó cô ấy sẽ giấu tôi và cho bố mẹ mượn sổ đỏ của gia đình tôi để cứu em trai cô ấy…
Đinh hương
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/khon-kho-voi-dua-con-huong-hoa-a1499741.html” name=””]