Tôi không phàn nàn nhưng trong lòng tôi cảm thấy rất thất vọng, suy cho cùng chồng con tôi cũng chỉ là “người lạnh lùng”.
Vài tuần nữa sẽ là ngày giỗ thứ ba của chồng cô. Tôi đang bận rộn chuẩn bị vì hai đứa con của chồng tôi thông báo sẽ đưa cả gia đình về quê tưởng niệm ngày mất của cha. Ngoài việc sắm đồ làm lễ, bày tiệc, tôi còn kê thêm một chiếc giường phụ và chuẩn bị sẵn chăn đệm để con cháu có chỗ ngủ tươm tất. Đã nhiều năm kể từ khi chồng tôi qua đời và con cháu tôi đã trở về quê hương. Tôi muốn các con tôi cảm thấy ấm áp khi về nhà như khi còn ở với bố.
Tôi gặp chồng tôi khi tôi đã hơn 50 tuổi, còn anh đã 65 tuổi, vợ anh đã mất và hai đứa con đã trưởng thành đều đi làm xa. Chúng tôi đến với nhau không đăng ký kết hôn, không tổ chức đám cưới, chỉ tổ chức vài bữa tiệc để giới thiệu với họ hàng. Khi đó, nhiều người khuyên tôi không nên kết hôn, khi đã có lương hưu thì nên sống độc thân, sống thoải mái. Nhưng nỗi cô đơn của tuổi già đã đưa tôi và chồng đến với nhau.
Về với chồng khi đã già, không vợ chồng, không con cái (minh họa) |
Tôi dọn về nhà anh trai, nhà bố mẹ để lại cho cháu nội lo việc thắp nhang cho ông bà nội. Trong suốt 15 năm bên nhau, cuộc sống của chúng tôi diễn ra suôn sẻ. Tôi và anh trai lo việc cưới xin cho các con, đồng thời dành dụm để nuôi con trai khi nó mua nhà và con gái chuyển việc.
2 đứa con của anh đối xử với tôi rất chu đáo, thường xuyên hỏi thăm và mua quà gửi về nhà vào mỗi dịp lễ. Tôi cứ ngỡ cuộc đời mình sẽ hạnh phúc, dù muộn nhưng trọn vẹn, có chồng con khi về già.
Cách đây 2 năm, chồng tôi đột ngột bị đột quỵ, liệt nửa người, phải nằm liệt giường. Vì các con ở xa nên tôi một mình chăm sóc chồng và mỗi tháng phải vào bệnh viện vài lần. Con trai tôi thỉnh thoảng gửi tiền về, gọi điện động viên: “Bố đau lắm, con biết bố vất vả. Chúng con yêu bố nhiều lắm nhưng bố ở xa không thể giúp được gì nên mọi thứ đều phụ thuộc vào bạn.”
Nghe anh nói vậy, tôi cũng cảm thấy ấm lòng vì anh biết tính toán trước mắt. Chồng tôi lâm bệnh gần 2 năm rồi qua đời. Từ đó tôi thờ ông một mình, chỉ đến dịp Tết con cái tôi mới về thăm. Một năm qua, tôi nhận thấy sức khỏe của mình yếu đi rất nhiều. Đôi khi tôi bị ốm đột ngột và tôi càng cảm thấy lo lắng hơn khi ở một mình. Bọn trẻ cũng ít về nhà chơi hơn, tôi tưởng chúng bận nhiều việc.
Lần này các con đưa cả nhà đi giỗ bố tôi, tôi thấy vui vẻ, khỏe mạnh. Nhưng khi bàn ăn đã xong, họ hàng đã về hết, hai đứa con tôi muốn nói chuyện riêng với tôi. Tôi đoán là tôi biết sự việc nghiêm trọng nhưng tôi không lường trước được tình huống này.
Người con trai mở miệng khá nhẹ nhàng: “Lòng biết ơn của cha đối với gia đình con không thể nói quá được. Chúng con rất biết ơn cha đã chăm sóc chu đáo khi cha ốm đau và chăm sóc cha khi cha qua đời”. Tôi cười nói: “Sao anh khách sáo thế, em là vợ của bố anh, đó là trách nhiệm của em, có gì phải cảm ơn đâu”.
Người con trai nói tiếp: “Dì ơi, căn nhà này được sang tên cháu khi bố còn sống. Bây giờ làm ăn khó khăn, cháu muốn bán để lấy vốn”.
Tôi chưa kịp phản ứng thì con trai đã nói: “Bố ơi, con sẽ đem bàn thờ của bố lên thành thờ. Con muốn báo trước để bố sắp xếp chỗ ở. Khoảng 2 tháng nữa con sẽ cất nhà. dấu hiệu để bán.”
Thấy vẻ mặt ngơ ngác của tôi, con gái an ủi: “Chúng con không muốn làm việc này, nhưng bây giờ hoàn cảnh bắt buộc. Bán nhà xong con sẽ gửi một phần cho dì để lo tuổi già”. Tôi thực sự bối rối, mắt tôi ngấn nước nhưng không thể nói được gì. Dù bạn biết rằng về mặt logic thì bạn không sai vì bố bạn đã bỏ nhà đi, nhưng về mặt tình cảm thì điều đó thật đau đớn.
Không biết đi đâu khi chồng bán căn nhà tôi đã ở gần 20 năm (ảnh minh họa) |
Sau khi các con ra đi, tôi ngồi trong căn nhà trống, nhìn ảnh chồng trên bàn thờ mà nức nở. Tôi không biết mình sẽ đi đâu khi chồng tôi bán căn nhà này. Anh trai tôi đã qua đời, căn nhà mà bố mẹ tôi để lại cũng đã được chuyển nhượng cho cháu trai tôi. Tôi quay lại để sống ở đây. Hiện nay việc thuê nhà rất khó khăn.
Khi biết chuyện, người ta khuyên tôi nên khởi kiện để đòi quyền lợi nhưng tôi không muốn gây chuyện. Vì gia đình xáo trộn, có lẽ chồng tôi cũng không thể nhắm mắt được. Tôi tự an ủi mình, tôi vẫn còn lương hưu hàng tháng, tôi không có gì nhiều để ăn, tôi chỉ cầu mong sức khỏe để qua ngày. Tôi không trách ai nhưng tôi cảm thấy rất thất vọng, suy cho cùng tôi và chồng cũng chỉ là “người lạnh lùng”.
Thu Thanh
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/lay-chong-khong-hon-thu-toi-trang-tay-khi-ve-gia-a1509358.html” name =””]