Cô phớt lờ anh vì cô đã chịu đựng đủ lâu, thậm chí bố mẹ chồng cô cũng chán ngấy cách cư xử vô tội của anh. Thất nghiệp hơn một năm, người quen giới thiệu việc làm, người chê xa, người chê lương thấp, người chê công ty nhỏ…
Cô ấy có một quầy bán trái cây nhỏ. Cách đây 2 năm, chị chỉ bán những loại trái cây quen thuộc trong nhà, thu nhập đủ trang trải chi phí đi chợ, các chi phí lớn trong gia đình đều phụ thuộc vào lương chồng.
Người thân của cô cũng bán trái cây nhưng nhập hàng. Trước khi người thân ra nước ngoài định cư, chị đã chỉ cho chị nơi mua sản phẩm thường xuyên của chị và giới thiệu chị với những khách hàng lâu năm.
Lượng khách hàng này tuy ít nhưng ổn định. Họ rất tỉ mỉ, nếu quả không như mong đợi, họ sẽ phản hồi ngay, buộc cô phải chú ý và cẩn thận hơn.
Nhưng chồng cô lại… ngứa. Anh ta cứ ra vào lẩm bẩm rằng khách hàng khó chiều lòng. Ở nước ta, chúng ta ăn trái cây từ các nước khác. Dựa vào tiêu chuẩn nào để biết chúng tốt hay xấu? Anh ta còn nói: “Mấy bà đó chỉ còn tiền dư thôi. Cứ lấy hàng hạng 2 giao đi, ai biết ở đâu!”
Hình minh họa |
Cô cho rằng bán sỉ như vậy sẽ khiến toàn bộ khách hàng bỏ đi và sẽ mang tiếng xấu. Thấy cô “cứng đầu”, anh đưa cô đi xem trang bán hàng của một người quen. Cùng nho, cùng anh đào, cùng nhãn hiệu, cùng kích cỡ nhưng người ta bán rẻ hơn cô gần trăm nghìn đồng một kg. Chưa hết, dưới phần bình luận còn có rất nhiều ý kiến như “Bà Huyền 2kg”, “Bà Thu 1kg giao chiều”, “Anh Nam 2kg giao tận nhà bà ngoại”… Anh thử bổ sung thêm lên và nói một bài bán hàng mà mọi người đang bán. vài trăm kg, mỗi kg mua hàng loại 2 và bán với giá loại 1 lãi bấy nhiêu thì sẽ có bấy nhiêu tiền…
Rồi anh kết luận: “Bây giờ buôn bán như anh không ổn đâu!”. Cô im lặng, bởi vì anh có thói quen trách móc, dù cô có nói bao nhiêu lần thì anh cũng không quan tâm. Quần áo được phơi dưới mưa và anh nói cô đang phơi chúng mà không nhìn lên trời. Con gái ông bị điểm thấp, ông nói đó là vì con bé không quan tâm đến mình. Kể cả khi bạn bị đuổi việc cũng là do sếp trả thù bạn chứ không phải lỗi của bạn…
Từ ngày chúng tôi lấy nhau, anh chưa bao giờ thừa nhận lỗi lầm của mình. Ngay khi bố ngã, anh chạy về nhà nhưng do tắc đường nên hàng xóm đã đưa bố đến bệnh viện. Anh nghĩ ngày xưa nếu bố mẹ cho thêm một ít tiền thì anh đã không phải chạy một mạch ra ngoại ô để mua nhà.
Bị mất việc, anh không có ý định tìm việc khác mà quyết tâm “cải tổ” công việc kinh doanh của mình. Ông yêu cầu tăng giá mặt hàng này nhưng lại nói mặt hàng kia lãi thấp, không cần bán.
Cô sợ anh, anh bỗng nhiên biến thành một con người khác, không chỉ vợ con mà ngay cả người ngoài cũng không có ai lọt vào mắt xanh của anh. Khi người ta dùng đồ ngoại, anh nói “cạnh tranh xa xỉ”, khi khách hàng mua đồ ngon tặng làm quà, anh bĩu môi nói “Chắc là tặng ngoại giao hoặc nịnh nọt”.
Cô nói không cần quan tâm đến người khác, mỗi người đều có nhu cầu riêng, họ đến với bạn và mua sản phẩm của bạn, họ đều là những khách hàng quý giá.
Chiều nay, đồng nghiệp cũ gọi điện cho anh và vô tình nói rằng công ty sẽ cho anh đi du lịch Singapore vào tháng sau. Anh ấy đã tức giận suốt buổi tối. Khi tôi còn làm việc, nhân viên chỉ được phép đi du lịch khắp đất nước. Anh cho rằng ông chủ cũ của anh có tâm lý thượng lưu. Chắc anh ta biết vợ con sếp đang ở Singapore nên cử cả công ty sang đó du lịch để gia đình sếp gặp mặt.
Trên bàn ăn, ông vẫn không khỏi tức giận, cũng không quan tâm con gái mình có bị sốt hay không. Cô bực mình: “Anh bằng hoặc hơn người khác thì nói đi. Bây giờ anh nhìn xem mình có bằng người khác không mà cứ làm như cả thế giới có lỗi với mình!”.
Hình minh họa |
Anh trừng mắt nhìn cô, đặt cốc xuống bàn rồi ngồi xuống ghế. Cô phớt lờ anh, vì cô đã chịu đựng đủ lâu, thậm chí bố mẹ chồng cô cũng chán ngấy cách hành xử trách móc của anh. Anh ấy sống ở thành phố từ khi còn nhỏ nhưng không có nhiều bạn bè. Ai có thể chịu đựng được tính cách của anh ấy và làm bạn với anh ấy? Thất nghiệp hơn một năm, người quen giới thiệu việc làm, người chê xa, người chê lương thấp, người chê công ty nhỏ…
Anh ôm gối rồi đi ngủ trên ghế sofa. Cô dọn dẹp và cho con gái uống thuốc. Khi con gái tôi khỏe lại, tôi sẽ nói chuyện đàng hoàng với bạn. Thứ nhất, anh ta phải tìm việc làm để kiếm thu nhập, thứ hai, để có ít thời gian rảnh rỗi và ít thời gian để tìm lỗi.
Và quan trọng nhất là bạn phải hiểu rằng mỗi người có một hoàn cảnh, tính cách, tính cách khác nhau. Nếu thấy phù hợp thì chơi, không thì thôi. Bạn không có quyền săm soi hay đào bới người khác.
Hội thảo đã học
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/chong-qua-ranh-nen-thich-soi-moi-do-thua-a1512469.html” name=””]