Cả nhà vội thuê xe riêng để về. Rời khách sạn, chị biết từ nay mọi thứ đã tắt, chỉ còn bóng đen phủ lên mái nhà chị.
Chị vẫn nhớ như in buổi đêm hôm ấy (Ảnh minh họa) |
Hơn 3 năm qua, chị vẫn nhớ như in cuộc gọi lúc 3 giờ sáng từ nhân viên của chồng, anh ấy báo chồng chị dính rắc rối với cô thư ký, vụ việc đang ồn ào tại sảnh chính khách sạn.
Chị ngơ ngác hết mấy giây, tưởng mình đang nằm mơ. Anh nhân viên từ tốn nhắc lại lần nữa, thì chị bắt đầu run lẩy bẩy, biết chắc đây là thật. Nhìn hai đứa con đang say ngủ, nước mắt chị lã chã. Chị hy vọng có gì đó khuất tất, nhầm lẫn. Chồng chị không lý nào làm chuyện dại dột này.
Chồng chị là phó giám đốc công ty. Mấy năm nay dù làm ăn khó khăn nhưng anh cũng đem về được mấy hợp đồng lớn. Chuyến đi nghỉ dưỡng lần này là để động viên tinh thần nhân viên, cũng là dịp để chồng chị lấy lòng mọi người trong lần đề bạt chức giám đốc vào nhiệm kỳ tới.
Cả đoàn đã có kỳ nghỉ rất vui. Tối hôm trước chồng chị nói cùng mấy anh em ra bãi biển nhậu. Chị và hai con tham quan cả ngày cũng mệt nên ngủ sớm. Nửa đêm thức giấc, thấy chồng vẫn chưa về, chị có chút lo lắng, nhưng chị gạt đi, nghĩ anh chỉ đi cùng nhân viên.
Người trợ lý đi cùng chồng chị kể lại, sau khi nhậu thì mọi người về khách sạn. Cô thư ký và chồng chị đi cuối cùng. Cô ấy sau đó đã tông cửa phòng chạy ra, vừa hô hoán vừa khóc, nói bị chồng chị sàm sỡ, đòi cưỡng bức. Những nhân viên ở các phòng gần đấy ào ra, chứng kiến chồng chị cúi gằm mặt đi ra từ phòng cô thư ký…
Chồng ngồi trước mặt chị, vai rũ xuống, mặt mũi bơ phờ. Anh liên tục lặp lại: “Anh bị gài bẫy. Cô ta dụ anh. Em tin anh đi, anh không làm gì cô ấy”.
Chị gằn từng tiếng: “Vậy anh theo cô ta vào phòng để làm gì? Phó giám đốc với nhân viên sao lại tận tình kè cô ta tới tận giường?”. Anh cúi mặt, lát sau, anh năn nỉ chị: “Em phải tin tưởng, bênh vực anh, nếu không tất cả công sức bấy lâu nay sẽ đổ sông đổ biển”.
Chị rất muốn hét vào mặt chồng: “Anh tưởng có chồng mang tội trăng hoa tôi vui lắm à? Chính anh mang sự nghiệp đổ xuống sông, giờ tôi bênh vực kiểu gì?”. Nhưng rốt lại, chị nuốt uất ức vào trong vì không muốn gây ồn ào. Cả nhà chị vội thuê xe riêng để về. Rời khách sạn, chị biết từ nay mọi thứ đã tắt ngấm, chỉ còn lại bóng đen phủ lên mái nhà chị.
Chị ước sau khi tỉnh giấc, tất cả chỉ là mơ (Ảnh minh họa) |
Hai đứa con ngơ ngác hỏi: “Sao mình phải về sớm vậy mẹ? Sáng nay cả đoàn sẽ còn đi tham quan nữa mà?”. Chị không dám nhìn vào mắt các con khi phải nói dối tại ba không khỏe. Chị tự hỏi sẽ ra sao nếu các con biết cha chúng vừa phạm tội lỗi đê hèn? Sự nghiệp của chồng sẽ ra sao nếu cô thư ký tố cáo lên ban giám đốc công ty?…
Quả nhiên sau đó có đơn kiện chồng chị vi phạm đạo đức, nhân cách và lối sống không chuẩn mực. Ban giám đốc đề nghị anh giải trình. Chị xất bất xang bang tìm bạn là luật sư, nhờ tư vấn. Bạn chị gợi ý nên chi số tiền lớn để mua sự im lặng của cô thư ký. Cô ta sẽ nói do quá say nên nhờ chồng chị đưa về phòng, sau đó không nhớ rõ đã làm gì. Còn chị phải xác nhận rằng anh là người chồng, người cha tốt, chưa bao giờ làm điều gì trái chuẩn mực. Chị luôn tin tưởng ở chồng…
Sự việc sau đó được xử lý êm đẹp. Cô thư ký nhận số tiền lớn và rời khỏi công ty. Nhưng câu chuyện xấu xa đó đã khiến anh mất hết danh dự, không được lên chức giám đốc đã đành, còn bị giáng chức, điều xuống chi nhánh ở tỉnh xa.
Bao năm qua chị luôn mang cảm giác tội lỗi. Chị có cảm giác mình là đồng phạm. Chị rùng mình khi tự hỏi nếu nạn nhân là con gái chị thì sao? Mỗi khi dạy các con điều gì đó, chị không dám nhìn thẳng con. Chị sợ bất chợt con sẽ hỏi “ba mẹ có tốt đẹp gì đâu mà dạy con sống tốt”…
Anh và chị ly thân. Ngoài giờ làm, anh chìm vào bia rượu. Anh trách trời, trách người, trách cô thư ký mang đến vận xui… Nhà chị không khác gì địa ngục, đám trẻ đi học về là lủi nhanh vào phòng. Các con dù không nói ra, nhưng cảm nhận được cha chúng đã gặp biến cố. Chị gắng gượng nhen ngọn lửa trong cái tổ nguội, để hai con còn chỗ đi về…
Lúc tỉnh táo, anh năn nỉ chị: “Anh chịu sự trừng phạt của xã hội đủ rồi. Bỏ qua hết đi em. Vợ chồng mình sẽ làm lại từ đầu”. Vì con, chị cũng muốn bắt đầu lại, nhưng bắt đầu từ đâu, bằng cách nào, chị không biết. Năm rộng tháng dài, hố thẳm trong lòng chị mỗi lúc sâu thêm, không cách nào vá lại.
Chị định đợi hai con vào đại học, chị sẽ tính đến cuộc sống mới cho ba mẹ con. Đó là lối nghĩ duy nhất chị thấy sáng sủa trong lúc này.
Thu Thủy
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/chong-bi-to-sam-so-nhan-vien-gia-dinh-tan-nat-a1467378.html” name=””]