Tự thẳm sâu, những chênh chao đàn bà vẫn làm tôi thấy lạnh lẽo. Chồng còn yêu mình không, có cần mình không, nếu mình chết đi, anh ấy sẽ hối tiếc điều gì?…
Tôi đã từng thờ ơ với cuộc hôn nhân của mình (Ảnh minh họa) |
Tình cờ, tôi biết tin người phụ nữ qua đời vì tai nạn giao thông sau một ngày phụ hồ nặng nhọc. Người chồng và anh con trai chứng kiến giây phút kinh hoàng ấy. Người chồng lam lũ uất nghẹn, thảng thốt khóc với vợ: “Sao bà đi nhanh quá. Phải chi bà nán lại mươi ba bữa, để tôi còn chăm sóc, để bà biết tôi rất thương…”.
Tôi nặng lòng trước những lời gan ruột của người chồng. Sống cạnh nhau tới ngày đầu bạc, cơm áo cuốn họ mải miết tiến về phía trước, hẳn ông chưa một ngày thảnh thơi nhìn lại. Vợ và cả bản thân ông cần được nắm tay người bên cạnh, nói với nhau một lời ngọt ngào, để biết rằng, họ ấm áp biết bao nhiêu khi yêu thương vẫn còn ở đó…
Cũng vì mưu sinh, tôi và chồng mải miết cày bừa. Con còn nhỏ, phải dồn tiền cho tã sữa, thuốc thang, gửi trẻ. Con lớn, vợ chồng bù đầu với tiền sách vở, áo quần, học thêm. Con vào đại học, tiền học phí khiến vợ chồng tôi mất ăn mất ngủ.
Vợ chồng tôi đều là giáo viên. Ngoài giờ dạy, tôi mở tiệm photo, bán văn phòng phẩm. Chồng tôi phụ việc ở cửa hàng xe máy. Cả ngày mệt nhọc, đón con về là vợ chồng lao vào lo cơm nước, giặt giũ, dọn dẹp… Lúc lên giường, chưa kịp nhắm mắt, tay chân đã rũ liệt, không muốn nhấc lên.
Đôi lúc, nghe chồng than cái lưng dạo này đau nhức, hai chân tê rần như bị kiến đục, tôi ừ hử cho qua. Cũng có những ngày, tôi đầu váng mắt hoa, chẳng muốn ra khỏi giường, nhưng vẫn ráng dậy mở máy photo cho khách…
Chúng tôi lướt qua bệnh tật, lướt qua nhau, vì hàng trăm thứ phải chi trong gia đình. Chồng tôi hay nói vui: “Giờ không phải là lúc đau ốm, càng không phải lúc vợ chồng giận hờn”.
Cuộc sống cứ quay hối hả, mê mải. Đôi lúc, tôi thèm vứt hết mọi thứ để trốn đi đâu đó, chỉ có ăn và ngủ, thảnh thơi ngắm bình minh lên… Nhưng rồi tôi tự an ủi mình, nhà người ta còn có cảnh chồng rượu chè, cá độ, chửi bới vợ con. Nhà mình vậy đã là ấm êm, yên ổn lắm. Nhưng tự thẳm sâu, những chênh chao đàn bà vẫn làm tôi thấy lạnh lẽo. Chồng còn yêu mình không, có cần mình không, nếu mình chết đi, anh ấy sẽ hối tiếc điều gì?…
Tôi chưa từng quan tâm cái lưng đau của chồng, tới đôi chân tê rần của chồng… Đôi khi, bắt gặp chồng đứng lặng ở ban công, khe khẽ thở dài, tôi tảng lờ quay đi. Tôi bận tâm đến con trai lớn đang học xa nhà, con gái nhỏ mới học lớp Năm. Chồng là người lớn, sẽ tự biết cách giải quyết những vấn đề của bản thân.
Chúng tôi tồn tại bên nhau hờ hững, nhạt nhẽo.
Nỗi niềm của người đàn ông đột ngột mất vợ, khiến tôi tỉnh ra. Hãy làm những việc có thể cho những người thân yêu bên cạnh mình khi còn chưa muộn. Bởi cuộc đời là vô thường và đầy bất trắc.
Hạnh phúc là ở hành trình, không phải ở đích đến. Trên hành trình ấy, vợ chồng tôi đi cạnh nhau nhưng vẫn thấy bơ vơ như những kẻ độc hành. Ở cuối đường, hẳn sẽ chẳng có điều gì ấm áp đang chờ đợi, một khi yêu thương đã gãy rời. Vậy thì, tôi tập yêu lại chồng mình, tập nắm tay anh, dựa vào anh, cho anh nhiều ấm áp. Sao phải chờ đợi điều gì đó không rõ ở tương lai, trong khi hiện tại, hạnh phúc có nguy cơ vuột khỏi tay mình.
Thuỳ Gương
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/tap-yeu-lai-chong-a1468347.html” name=””]