Có một điều khiến chị luôn tiếc nuối. Sao chị không “bùng phát” sớm hơn? Chị đã chịu đựng quá lâu…
Đi chợ sớm về đến nhà, em dâu ngạc nhiên khi thấy chị Hai đang loay hoay trong bếp. Cô em dâu nhẩm tính, thấy rằng hôm nay không phải ngày giỗ cha mẹ ông bà hay dịp gì đặc biệt, nên càng thắc mắc tại sao chị chồng về và lại chỉ có một mình. Từ khi cha mẹ qua đời, chị chồng hiếm khi về thăm nhà.
Gia đình chồng làm nông, đầu tắt mặt tối với đồng rau, chị thức khuya dậy sớm, gầy xọp, già hơn tuổi. Lúc còn sống, mẹ thường thở dài bảo chị số khổ.
Thời con gái sống sung sướng bên mẹ chẳng được bao lâu, đã lấy chồng sớm, còn phải làm ruộng, làm dâu cả đời. Mẹ chồng chị khó tính, anh rể gia trưởng, cộc cằn.
Chị hiền lành, bị hai người họ “ăn hiếp” chỉ biết đêm đêm thầm khóc hoặc có dịp về nhà thì thở than với mẹ. Nghe chuyện chị bị bạc đãi, em dâu tức giận, đôi lần khuyên đừng nhẫn nhịn nữa: “Chị sợ gì, phải vùng lên, không để họ được nước làm tới”. Lần nào cũng vậy, chị Hai chỉ cười buồn.
Ảnh mang tính minh họa – Our-Team |
Em dâu biết, chị sẽ vẫn chịu đựng như thế. Càng nghĩ em dâu càng tức nhưng không có cách nào giúp thay đổi tình hình. Làm dâu mấy chục năm, nước mắt chị sắp cạn thì mẹ chồng ra đi. Con cái lớn lên, cưới vợ gả chồng. Chị trở thành người phụ nữ làm chủ gia đình nhưng “quyền lực” nằm trọn trong tay anh rể.
Đã thành thói quen, chị không đếm được số lần anh la mắng vợ với những lời lẽ miệt thị, xúc phạm nặng nề. Chồng chúa vợ tôi, cơm hầu nước rót vẫn chưa đủ để người đàn ông ấy hài lòng.
Một lần, biết chị bị chồng đánh, không nhịn được, em dâu nhìn thẳng vào mặt anh rể: “Anh ác vừa phải thôi nghe. Chị tôi là vợ anh chứ không phải người ở”. Sau lần đó, anh rể – em dâu luôn có một khoảng cách nhất định, chẳng thể thân thiện.
“Sao hôm nay chị đột ngột về? Ổng đâu?” – em dâu hỏi. Chị kể: “Chị mới chửi ổng một trận. Thật hả hê. Cảm thấy lòng thanh thản nên chị đi chơi. Vất vả cả đời, nghỉ vài ngày không nghèo đâu”.
Em dâu mở to mắt nhìn chị một cách ngạc nhiên, tại sao chị Hai có thể can đảm như thế? Hiểu sự thắc mắc đó, chị kéo em ngồi xuống ghế, huơ tay kể. Hôm trước, vì một chuyện không đáng, anh ta mắng chị bằng thứ ngôn ngữ không thể tệ hơn. Chị im lặng, anh thao thao bất tuyệt đúng một tiếng rưỡi. Chiều hôm đó, chị nấu một bữa thịnh soạn, ngồi ăn một mình, không mời chồng như mọi ngày. Anh rể vì vậy định mắng chị tập hai. Anh ta vừa lầm bầm, chị đã dằn chén, đứng phắt dậy.
Bao nhiêu ấm ức trong lòng mấy chục năm chị tuôn ra xối xả. Bao lời dồn nén cất sâu trong tim cứ trào ra. Một người ít nói như chị bỗng dưng nói rõ ràng, chính xác, trôi chảy, khiến anh rể không xen vào được một câu nào. Chị không khóc, sự nhẫn nhịn cũng cạn mất rồi. Đuối lý, anh rể bảo mai viết đơn ly hôn. Chị chốt: “Viết đi, ngay bây giờ”. Anh ta im lặng bỏ ra vườn, không dám viết đơn như đã mạnh miệng tuyên bố.
Dọn dẹp xong, chị đi tắm rồi vào phòng nằm, cảm giác lâng lâng vui sướng. Từng tuổi này, lần đầu tiên chị cảm nhận được giá trị bản thân. Gần cả đời hy sinh, chịu đựng để đổi lấy một gia đình êm ấm, cuối cùng chị mới biết mình sai lầm. Bây giờ chị trả lời được câu hỏi tại sao chị luôn nhẫn nhịn mà gia đình vẫn xào xáo không yên. Là vì chị đã quên bản thân mình, để chồng lấn lướt bất kể đúng sai. Trút được bao bực tức lâu nay, chị phấn chấn, tự do, thanh thản.
Ảnh mang tính minh họa – SHUTTERSTOCK |
Gửi đoạn ghi âm những gì đã nói cho các con nghe, không ngờ cả ba đứa đều ủng hộ chị. Hôm sau, chị về nhà ngoại chơi mà không cần hỏi ý kiến chồng. Nghe chị Hai kể, em dâu xuýt xoa: “Chị phải như thế mới được. Đúng, đúng. Chị nói hay quá, cho anh ta biết đã làm khổ đời chị như thế nào”.
Kết thúc câu chuyện, chị Hai hơi buồn: “Chỉ có một điều khiến chị luôn tiếc nuối. Sao chị không “bùng phát” sớm hơn? Chị đã chịu đựng quá lâu…”. Nước mắt chị Hai trào ra. Em dâu xoa vai chị vỗ về…
Một tuần sau, anh rể sang đón vợ. Chị nói nhỏ vào tai em dâu: “Cả tuần nay, ổng chỉ ăn mì gói. Nếu ổng không thay đổi, chị sẽ cho ổng ở nhà một mình”.
Việt Quỳnh
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/sao-khong-bung-phat-som-hon-a1476528.html” name=””]