Trong chuyện tình cảm vợ chồng, đôi khi lùi lại cũng là cách để tiến lên.
Ngọc không còn nhớ nổi lần cuối cùng Tuấn chủ động ôm cô là khi nào. Tuổi trung niên là lúc người ta đã bớt lo toan về kinh tế, con cái, nhưng cũng là lúc người ta dành nhiều quan tâm hơn tới bạn đời. Trong độ tuổi mà người ta vẫn gọi là “hồi xuân”, Ngọc không đòi hỏi nhiều ở chồng chuyện chăn gối nhưng lại rất cần sự gần gũi, quan tâm. Nhưng đã lâu lắm rồi, cô cảm giác mình chỉ như một người bạn sống cùng nhà với Tuấn.
Những lúc rảnh rỗi, Ngọc thường xao xuyến nhớ về cái hồi chưa cưới, khi mọi sự chú ý của Tuấn đều dành cả cho cô. Cảm giác như mình là một “chiến lợi phẩm” của anh, người anh luôn nhìn với đôi mắt háo hức và chạm với bàn tay nâng niu. Càng nhớ bao nhiêu, Ngọc càng xót xa cho hiện tại bấy nhiêu. Đâu rồi những lời yêu thương nồng thắm? Đâu rồi những cái ôm xiết chặt? Giờ đây, cô cảm thấy mình chỉ như người vô hình.
Cô đã từng thẳng thắn nói với chồng về mong muốn của mình. Mọi việc có vẻ tiến triển được vài ngày rồi đâu lại vào đấy. Chiếc điện thoại thông minh thường sẽ là thứ duy nhất níu giữ được sự chú ý của Tuấn mỗi tối sau giờ làm việc. Cô chủ động nói lời yêu thương, gợi chuyện tâm sự mà không được, rồi quay sang giận dỗi, trách móc, yêu sách với chồng. Hiệu quả đâu không thấy, chỉ thấy Tuấn ngày càng muốn lảng đi.
Ngọc băn khoăn: liệu mình có đang đòi hỏi quá nhiều? Tuấn là người đàn ông tốt, chuyên tâm cho sự nghiệp và rất thương yêu gia đình. Dường như anh yêu nhiều bằng hành động hơn là những cử chỉ, lời nói. Anh luôn đưa đón Ngọc khi cô cần, không nề hà chuyện gia đình bên ngoại và rất hiếm khi than phiền về công việc dù cô biết anh vất vả nhiều. Như thế vẫn còn chưa đủ với cô sao?
Thế rồi, Ngọc đọc được ở đâu đó rằng: không thể thay đổi người khác mà chỉ có thể thay đổi chính mình. Cô có thể bắt chồng tỏ ra quan tâm nhưng không thể tạo ra ý muốn quan tâm thực sự trong lòng anh. Cô lờ mờ nhận ra mình đang đi những bước sai lầm. Cô càng lấn tới, chồng cô càng ngột ngạt và muốn vượt thoát mà thôi.
Vậy là, Ngọc quyết định lùi lại. Cô không đòi hỏi, không gợi chuyện, không trách móc gì nữa và để cho Tuấn toàn quyền sử dụng thời gian rảnh buổi tối của anh theo cách mà anh muốn. Điều đó ban đầu không dễ dàng. Quán tính cũ khiến Ngọc vẫn muốn giật lấy cái điện thoại của chồng và bảo: “Anh suốt ngày xem điện thoại. Hay anh bỏ em lấy cái điện thoại làm vợ luôn đi”. Nhưng cô đã ghìm mình lại, cố gắng chuyển sự chú ý của mình sang những thú vui riêng như đọc sách, xem phim hay nuôi một chú mèo.
Một tuần, hai tuần rồi một tháng trôi qua. Ngọc không rõ ở Tuấn có điều gì tiến triển không, nhưng cô cũng chẳng còn quá quan tâm điều đó. Cô nhận ra sự đủ đầy ở trong mình khi tự tìm được niềm vui mà không phụ thuộc vào ai. Không còn giận dỗi hay đổ lỗi cho ai, Ngọc cảm thấy sự tự do này thật là dễ chịu.
Điều thú vị là khi Ngọc không còn sống chết đòi chồng quan tâm, yêu thương nữa, thì cũng là lúc Tuấn bắt đầu chú ý tới cô hơn. Có một luồng năng lượng dễ chịu và thư thái xung quanh Ngọc, khiến chồng cô tự nhiên muốn ở cạnh cô, ngắm cô vuốt ve mèo cưng hay nằm dài đọc sách. Những buổi tối ở nhà với anh trở nên thư giãn hơn khi không còn phải lo đối phó ra sao với một bà vợ hay giận dỗi.
Thu Thuỷ
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/vo-lui-lai-chong-them-yeu-a1477483.html” name=””]